Đề án Ứng dụng các chỉ tiêu chỉ số để phân tích biến động sản xuất ngành công nghiệp (1995 - 2002)

Để đánh giá, phân tích các hiện tượng kinh tế- xã hội thống kê sửdụng rất nhiều các phương pháp khác nhau như: hồi quy - tương quan, dãy sốthời gian, điều tra chọn mẫu Trong đó phương pháp chỉsốlà một trong những phương pháp quan trọng của thống kê; được vận dụng rất nhiều trong thực tế. Được ra đời từrất sớm (từ1738), từ đó đến nay phương pháp này là lựa chọn của rất nhiều các nhà khoa học đểphân tích các hiện tượng kinh tế- xã hội, giúp họcó một cái nhìn tổng quát, chính xác hơn sựphát triển cũng nhưcác nhân tố ảnh hưởng đến các chính sách phù hợp, thúc đẩy sựphát triển của các hiện tượng kinh tế- xã hội đó. 1. Khái niệm vềchỉsố: Thuật ngữvềchỉsố được sửdụng rất nhiều trong các lĩnh vực khoa học khác nhau khi dùng đểphân tích các hiện tượng kinh tế- xã hội. Ví dụnhư: chỉsốphát triển con người HDI, các chỉsốdùng để đánh giá; sắp xếp thứtự như: y1, y2 Tuy nhiên, trong lý thuyết thống kê, thuật ngữnày được tiếp cận theo một cách khác. 1.1. Định nghĩa vềchỉsố Chỉsốtrong thống kê là một sốtương đối được biểu hiện bằng lần hoặc %; tính được bằng cách so sánh hai mức độcủa cùng một hiện tượng kinh tế- xã hội. Đối tượng nghiên cứu của chỉsốtrong thực tếlà các hiện tượng kinh tế- xã hội phức tạp. Hiện tượng đó bao gồm nhiều đơn vị, phần tửcó tính chất, đặc điểm khác nhau, bao gồm nhiều nhân tố.

pdf38 trang | Chia sẻ: lvbuiluyen | Lượt xem: 1815 | Lượt tải: 0download
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Đề án Ứng dụng các chỉ tiêu chỉ số để phân tích biến động sản xuất ngành công nghiệp (1995 - 2002), để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
TRƯỜNG............... KHOA…………… …………..o0o………….. ĐỀ ÁN Ứng dụng các chỉ tiêu chỉ số để phân tích biến động sản xuất ngành công nghiệp (1995 - 2002) CHƯƠNG I NHỮNG VẤN ĐỀ LÝ LUẬN CƠ BẢN VỀ PHƯƠNG PHÁP CHỈ SỐ I. Những lý luận cơ bản về phương pháp chỉ số Để đánh giá, phân tích các hiện tượng kinh tế - xã hội thống kê sử dụng rất nhiều các phương pháp khác nhau như: hồi quy - tương quan, dãy số thời gian, điều tra chọn mẫu… Trong đó phương pháp chỉ số là một trong những phương pháp quan trọng của thống kê; được vận dụng rất nhiều trong thực tế. Được ra đời từ rất sớm (từ 1738), từ đó đến nay phương pháp này là lựa chọn của rất nhiều các nhà khoa học để phân tích các hiện tượng kinh tế - xã hội, giúp họ có một cái nhìn tổng quát, chính xác hơn sự phát triển cũng như các nhân tố ảnh hưởng đến các chính sách phù hợp, thúc đẩy sự phát triển của các hiện tượng kinh tế - xã hội đó. 1. Khái niệm về chỉ số: Thuật ngữ về chỉ số được sử dụng rất nhiều trong các lĩnh vực khoa học khác nhau khi dùng để phân tích các hiện tượng kinh tế - xã hội. Ví dụ như: chỉ số phát triển con người HDI, các chỉ số dùng để đánh giá; sắp xếp thứ tự như: y1, y2… Tuy nhiên, trong lý thuyết thống kê, thuật ngữ này được tiếp cận theo một cách khác. 1.1. Định nghĩa về chỉ số Chỉ số trong thống kê là một số tương đối được biểu hiện bằng lần hoặc %; tính được bằng cách so sánh hai mức độ của cùng một hiện tượng kinh tế - xã hội. Đối tượng nghiên cứu của chỉ số trong thực tế là các hiện tượng kinh tế- xã hội phức tạp. Hiện tượng đó bao gồm nhiều đơn vị, phần tử có tính chất, đặc điểm khác nhau, bao gồm nhiều nhân tố. 1.2. Đặc điểm và tác dụng của chỉ số * Đặc điểm - Phải tìm cách chuyển các đơn vị, phần tử có đặc điểm tính chất khác nhau về dạng đồng nhất để thực hiện việc tổng hợp tài liệu. - Khi nghiên cứu sự biến động của một nhân tố nào đó thì phải cố định các nhân tố còn lại. * Tác dụng - Dùng chỉ số để nghiên cứu sự biến động của hiện tượng qua thời gian → sử dụng chỉ số phát triển. - Nghiên cứu sự biến động hiện tượng qua không gian → sử dụng chỉ số phát triển. - Đề ra nhiệm vụ, kế hoạch, tình hình thực hiện kế hoạch → sử dụng chỉ số kế hoạch. - Phân tích ảnh hưởng biến động của các nhân tố với sự biến động của toàn bộ hiện tượng. 2. Các phương pháp tính chỉ số: Khi phân tích, so sánh các mức độ khác nhau của hiện tượng kinh tế - xã hội, ta có thể dùng các phương pháp tính chỉ số khác nhau. 2.1. Phương pháp tính chỉ số cá thể (chỉ số đơn): Phản ánh sự biến động của từng đơn vị, hiện tượng cá biệt. 2.1.1. Chỉ số cá thể về chỉ tiêu chất lượng: iP = Error! Trong đó: p1, p0: trị số của chỉ tiêu chất lượng của từng phần tử ở kỳ nghiên cứu và kỳ gốc. - Chỉ số này dùng để phản ánh sự biến động về giá cả của từng hiện tượng kinh tế - xã hội. 2.1.2. Chỉ số cá thể về chỉ tiêu khối lượng iq = Error! Trong đó: q1, q0: trị số của chỉ tiêu khối lượng của từng phần tử ở kỳ nghiên cứu và kỳ gốc. - Chỉ số này dùng để phản ánh sự biến động về lượng hàng hoá tiêu thụ của từng mặt hàng. VD: Trong khi xem xét sự phát triển của ngành công nghiệp ở Việt Nam, ta có bảng số liệu sau: Năm GO (tỷ đồng) iq (%) 1995 103374 100,00 1996 117989 114,14 1997 134420 130,03 1998 150684 145,77 Tuy nhiên, trong thực tế, khi dùng phương pháp chỉ số để phân tích các hiện tượng kinh tế - xã hội, người ta ít sử dụng phương pháp tính chỉ số cá thể. Do có rất nhiều các nhân tố khác nhau cùng ảnh hưởng đến sự phát triển của một hiện tượng kinh tế - xã hội, vì vậy, nếu dùng chỉ số cá thể thì không thể thấy rõ được mức độ tác động của từng nhân tố đến hiện tượng kinh tế - xã hội đó. Do vậy, người ta thường xuyên sử dụng phương pháp tính chỉ số chung. 2.2. Phương pháp tính chỉ só chung Chỉ số chung được tính theo hai phương pháp khác nhau: phương pháp chỉ số tổng hợp và phương pháp chỉ số bình quân. 2.2.1. Phương pháp chỉ số tổng hợp Phản ánh sự biến động chung của nhiều đơn vị, hiện tượng cá biệt. - Nguyên tắc tính chỉ số tổng hợp: + Khi tính chỉ số tổng hợp, phải chuyển các nhân tố khác nhau của cùng một hiện tượng phức tạp về dạng đồng nhất để có thể tổng hợp và tiến hành so sánh. + Khi nghiên cứu ảnh hưởng của một nhân tố nào đó đến sự phát triển của một hiện tượng kinh tế - xã hội thì phải cố định các nhân tố còn lại. Nhân tố cố định đó đóng vai trò là quyền số của chỉ số. 2.2.1.1. Chỉ số tổng hợp về chỉ tiêu chất lượng - Để tính chỉ số tổng hợp về chất lượng (giá cả), chúng ta không thể cộng từng giá của từng mặt hàng khác nhau. VD: trong ngành công nghiệp có rất nhiều các mặt hàng khác nhau như: may mặc, sắt, thép… Nếu có giá cả của từng loại mặt hàng của các ngành trên, ta không thểtính trung bình cộng giản đơn của các chỉ số đơn về giá cả và cách tính đó không xét được đến lượng hàng hoá tiêu thụ khác nhau của từng mặt hàng và lượng hàng hoá đó lại có ảnh hưởng trực tiếp đến biến động chung giá cả khác nhau. Vì vậy, để nghiên cứu biến động của giá cả, phải cố định lượng hàng hoá tiêu thụ ở một thời kỳ nhất định và việc cố định nhân tố này gọi là quyền số của chỉ số tổng hợp về chỉ tiêu chất lượng (giá cả). * Nếu chọn chỉ tiêu khối lượng kỳ góc (q0) làm quyền số, ta có công thức: 1 02 0 0 p p q I p q = ∑∑ (1) Δpq(p) = ∑p1q0 - ∑p0q0 Đây là công thức do nhà kinh tế học người Đức tên là Laspeyres đề xuất năm 1864 nên được gọi là chỉ số giá cả của Laspeyres. * Nếu chọn quyền số là lượng hàng hoá tiêu thụ kỳ nghiên cứu: 1 12 0 1 p p q I p q = ∑∑ (2) Δpq(p) = ∑p1q1 - ∑p0q1 Công thức này do nhà kinh tế học người Đức là Pasches đề xuất năm 1874, nên được gọi là chỉ số giá cả của Pascher. - Hai công thức (1) và (2) có điểm khác nhau là việc chọn quyền số. Do quyền số khác nhau dẫn đến kết quả tính toán và ý nghĩa kinh tế khác nhau. Trong thực tế, bằng kinh nghiệm lâu năm, ở Việt Nam thường áp dụng công thức chỉ số tổng hợp về chỉ tiêu chất lượng (giá cả) của Pascher. - Khi giữa công thức (1) và (2) có sự khác biệt đáng kể, ta có thể dùng công thức do nhà kinh tế học Fisher đề xuất năm 1921: .F L pp p pI I I= (3) Xuất phát từ việc chỉ số tổng hợp của Laspeyres và Pascher không có tính nghịch đảo và liên hoàn, vì vậy Pisher đã đưa ra công thức (3) thực chất là trung bình nhân của hai chỉ số trên. 2.2.1.2. Chỉ số tổng hợp về chỉ tiêu khối lượng - Nguyên tắc tính: Phải cố định giá ở một thời kỳ nhất định; đây chính là quyền số của chỉ số tổng hợp về khối lượng * Nếu chọn chỉ tiêu chất lượng kỳ gốc (p0) làm quyền số; ta có công thức: 1 02 0 0 q q p I q p = ∑∑ (4) Δpq(q) = ∑p0q1 - ∑p0q0 Công thức (4) gọi là chỉ số tổng hợp về khối lượng của Laspeyres. * Nếu chọn chỉ tiêu chất lượng kỳ nghiên cứu (p1) làm quyền số, ta có công thức: 1 12 0 1 q q p I q p = ∑∑ (5) Δpq(q) = ∑q1p1 - ∑q0p0 Công thức (5) gọi là chỉ số tổng hợp về khối lượng của Pascher. Xuất phát từ ý nghĩa kinh tế thực tế của lượng chênh lệch tuyệt đối Δpq(q), trong nghiên cứu thống kê ở Việt Nam thường chọn công thức (5) để tính chỉ số tổng hợp về chỉ tiêu khối lượng hàng hoá tiêu thụ nói riêng và chỉ tiêu khối lượng nói chung. * Ngoài ra, chúng ta có thể sử dụng công thức chỉ số tổng hợp về khối lượng của Fisher: 1 1 1 0 0 1 0 0 .F F Lq q q q p q p I I I x q p q p = = ∑ ∑∑ ∑ (6) Công thức (6) được dùng phổ biến ở các nước kinh tế thị trường. Tuy nhiên, do hạn chế về vấn đề tính toán lượng chênh lệch tuyệt đối và do yêu cầu liên kết giữa các chỉ số với mục đích phân tích nhân tố không được thực hiện được nên chỉ số này ít được sử dụng trong phân tích nhân tố. 2.2.2. Phương pháp chỉ số bình quân Bản chất của chỉ số tổng hợp là trung bình gia quyền chỉ số cá thể trong đó quyền số có thể là p0q0 hoặc p1q1. Phương pháp chỉ số bình quân cho ta kết quả tính toán và ý nghĩa kinh tế hoàn toàn giống với chỉ số tổng hợp. Như vậy tương ứng với các chỉ số tổng hợp có các chỉ số bình quân. * Chỉ số bình quân cộng Được dùng để tính chỉ số chung về chỉ tiêu khối lượng: - Nếu đặt d0 = Error!, khi đó: Iq = ∑iq . d0 Iq = Error! * Chỉ số bình quân điều hoà: Được dùng để tính chỉ số chung về chỉ tiêu chất lượng. - Nếu đặt d1 = Error!, khi đó: 1 1 p p I d i = ∑ 1 1 1 1 p p p qI p q i Σ= ∑ II. Phân tích sự biến động trong sản xuất của ngành công nghiệp Việt Nam do ảnh hưởng biến động của các nhân tố bằng phương pháp chỉ số - Phương pháp chỉ số không những được dùng để biểu hiện sự biến động của hiện tượng kinh tế - xã hội mà còn được sử dụng khá rộng rãi để phân tích các nhân tố ảnh hưởng đến biến động đó. - Phân tích nhân tố bằng phương pháp chi số có hai nội dung chủ yếu. + Phân tích chỉ số toàn bộ ra thành các chỉ số nhân tố nhằm mục đích phản ánh sự biến động của từng nhân tố và ảnh hưởng của sự biến động đó đối với biến động của hiện tượng phức tạp. + Phân chia lượng tăng (giảm) toàn bộ (tuyệt đối và tương đối) thành tổng các lượng (tăng) giảm bộ phận. Việc phân chia này nhằm mục đích xác định vai trò và ảnh hưởng cụ thể của mỗi nhân tố đối với biến động chung của hiện tượng. 2.1. Một số chỉ tiêu cơ bản Để phân tích biến động sản xuất ngành công nghiệp ta có thể sử dụng một số chỉ tiêu cơ bản sau: 2.1.1. Khái niệm chỉ tiêu giá trị sản xuất (GO - Gros output) GO = (1) giá trị thành phẩm đã sản xuất được trong kỳ (bằng nguyên, vật liệu của đơn vị cơ sở hoặc bằng nguyên, vật liệu của người đặt hàng đưa đến). + (2) Bán thành phẩm, phế liệu, phế phẩm, thứ phẩm đã tiêu thụ trong kỳ. + (3) Chênh lệch sản xuất dở dang cuối kỳ so với đầu kỳ. + (4) Giá trị các công việc có tính chất công nghiệp làm thuê cho bên ngoài đã oàn thành trong kỳ. Đối với hoạt động này chỉ mang tính theo số thực tế chi phí, tiền công, thuế, lợi nhuận,… của đơn vị đã thực hiện. Không tính giá trị sản phẩm và vật tư của người đặt hàng đem đến. +(5) Doanh thu cho thuê thiết bị, máy móc thuộc dây chuyền sản xuất của đơn vị, cơ sở. Trong thực tế đơn vị cơ sở không hạch toán được giá trị nguyên, vật liệu của người đặt hàng đem đến chế biến nên giá trị này không thể hiện trong thu nhập và chi phí của đơn vị cơ sở. Hoặc tính GO công nghiệp theo công thức thứ 2: GO = (1) Doanh thu tiêu thụ sản phẩm sản xuất chính + (2) Doanh thu tiêu thụ sản phẩm sản xuất phụ + (3) Doanh thu bán phế liệu, phế phẩm, bán thành phẩm thực tế đã tiêu thụ trong kỳ tính toán. + (4) Chênh lệch cuối kỳ so với đầu kỳ thành phẩm tồn kho. + (5) Chênh lệch cuối kỳ so với đầu kỳ thành phẩm gửi bán nhưng chưa thu được tiền. + (6) Chênh lệch cuối kỳ so với đầu kỳ sản phẩm sản xuất dở dang. + (7) Giá trị công việc có tính chất công nghiệp làm thuê cho bên ngoài đã hoàn thành trong kỳ. Đối với hoạt động này, chỉ tính số thực tế chi phí, tiền công, thuế, lợi nhuận… của đơn vị thực hiện, không tính giá trị sản phẩm và vật tư của người đặt hàng đem đến. + (8) Giá trị sản phẩm được tính theo quy định đặc biệt + (9) Tiền thu được do cho thuê máy móc, thiết bị trong dây chuyền sản xuất của đơn vị cơ sở. 2.1.2. Giá trị gia tăng của đơn vị cơ sở (VA) Giá trị gia tăng còn gọi là giá trị tăng thêm là toàn bộ kết quả lao động hữu ích của những người lao động trong đơn vị cơ sở mới sáng tạo ra và giá trị hoàn vốn cố định (khấu hao tài sản cố định) trong một khoảng thời gian nhất định (một tháng, một quý hay một năm). Nó phản ánh bộ phận giá trị mới được tạo ra của các hoạt động sản xuất hàng hoá và dịch vụ mà những người lao động của đơn vị cơ sở mới làm ra bao gồm phần giá trị cho mình (V), phần cho đơn vị cơ sở và xã hội (M) và phần giá trị hoàn vốn cố định (khấu hao TSCĐ - G) - Về mặt giá trị: VA = V + M + G - Phương pháp tính VA: có 2 phương pháp cơ bản a) Phương pháp sản xuất Giá trị gia tăng của đơn vị cơ sở = Giá trị sản xuất - Chi phí trung gian b) Phương pháp phân phối Giá trị gia tăng;của đơn vị; cơ sở = Thu nhập lần đầu;của người;lao động + Thu nhập lần đầu;của đơn vị;cơ sở + Thu nhập; lần đầu của; chính phủ + Khấu hao;TSCĐ 2.1.3. Chi phí trung gian của hoạt động công nghiệp Chi phí trung gian của hoạt động công nghiệp gồm toàn bộ chi phí về vật chất và dịch vụ phục vụ cho việc sản xuất ra sản phẩm vật chất và dịch vụ của lĩnh vực công nghiệp. a) Chi phí vật chất - Chi phí nguyên, vật liệu chính - Chi phí nguyên, vật liệu phụ - Điện năng, nhiên liệu, chất đốt - Chi phí cho mua sắm dụng cụ nhỏ dùng cho quá trình sản xuất - Chi phí vật tư cho sửa chữa thường xuyên TSCĐ - Chi phí văn phòng phẩm - Chi phí vật chất khác. b) Chi phí dịch vụ - Công tác phí - Tiền thuê nhà, máy móc thiết bị, thuê sửa chữa nhỏ các công trình kiến trúc, nhà làm việc… - Trả tiền dịch vụ pháp lý - Trả tiền công đào tạo và nâng cao trình độ nghiệp vụ cho CBCNV. - Trả tiền cho các tổ chức quốc tế và nghiên cứu khoa hcj. - Trả tiền thuê quảng cáo - Trả tiền vệ sinh khu vực, phòng cháy, chữa cháy, bảo vệ an ninh. - Trả tiền cước phí vận chuyển và bưu điện, lệ phí bảo hiểm Nhà nước về tài sản và nhà cửa, đảm bảo an toàn sản xuất, kinh doanh. - Trả tiền các dịch vụ khác: in chụp, sao văn bản, lệ phí ngân hàng. 2.2. Các mô hình phân tích sự biến động của giá trị sản xuất (GO) a) Mô hình 1 GO theo giá hiện hành tăng (giảm) theo hai nhân tố: + Sản lượng của sản phẩm: q + Giá cả của sản phẩm: p Ipq = Error! = Error! x Error! Δpq = Δ pq(q) + Δpq(p) b) Mô hình 2: GO theo giá hiện hành hoặc giá so sánh tăng (giảm) do 2 nhân tố: + Số lao động (chi phí lao động, thời gian lao động) bộ phận: T + NSLĐ sống cá biệt: WS = Error! Ipq = Error! = Error! = Error! x Error! Ipq = IW.T = IT . IW(S) Δpq = Δ pq(T) + Δpq(W) c) Mô hình 3 GO theo giá hiện hành hoặc giá so sánh tăng (giảm) do tác động của 2 nhân tó: + Tổng số lao động (tổng chi phí lao động, tổng thời gian lao động): ∑T + NSLĐ sống bình quân: S GOW T Σ= Σ 1 0 11 1 1 1 0 0 0 0 0 0 1 1 1 0 0 ( ) . . . . . . S S T W T W pq W T W T W TIpq x pq W T W T W T T Wx T W I x I pq pq pq Σ Σ Σ Σ Σ Σ= = =Σ Σ Σ Σ Σ= Σ = Δ = Δ + Δ d) Mô hình 4: GO theo giá hiện hành hoặc giá so sánh tăng (giảm) do 3 nhân tố: + NSLĐ sống cá biệt: W = Error! + Kết cấu lao động của tổng thể: dT = Error! + Tổng số lao động (tổng chi phí lao động, tổng thời gian lao động): ∑T 1 01 01 1 1 1 0 01 1 0 1 0 0 011 1 001 0 . . . . . . T W d T pq W T W T W TIpq x pq W T W T W T WW Tx x TW W I x I x IΣ Σ Σ Σ Σ= = =Σ Σ Σ Σ Σ= Σ = e) Mô hình 5 GO theo giá hiện hành hoặc giá so sánh tăng (giảm) do 3 nhân tố: + Hiệu suất sử dụng TSCĐ (VCĐ): ( ) GOH G v = + Mức trang bị TSCĐ (VCĐ) bình quân : ( )G vTR T = Σ Cho 1 lao động : ∑T + Tổng số lao động 1 11 1 0 00 0 1 01 0 1 0 11 1 1 0 00 1 0 1 0 0 1 1 1 0 00 . . . . . . . .. . . . . . . . H TTR pqIpq H TR T pq H TR T H TR T H TR TH TR T x x H TR T H TR T H TR T H TR Tx x H TTR I x I x IΣ Σ= = ΣΣ Σ Σ ΣΣ= Σ Σ Σ Σ= Σ = 2.2.2. Phân tích biến động của VA: a) Mô hình 1 VA theo giá hiện hành tăng (giảm) do 2 nhân tố: + Khối lượng của VA được sản xuất (R) + Giá cả của VA (PVA) IRP = Error! = Error! x Error! = IR x IP ΔRP = Δ RP (R) + Δ RP (P) b, Mô hình 2: VA theo giá hiện hành hoặc giá so sánh tăng (giảm) do: + Số lao động (chi phí lao động, thời gian lao động) bộ phận: T + Năng suất lao động xã hội cá biệt: WXH = Error! c, Mô hình 3: VA theo giá hiện hành hoặc giá so sánh tăng (giảm) do: + Tổng số lao động: ΣT + Năng suất lao động bình quân W XH = Error! d) Mô hình 4: VA theo giá hiện hành và giá so sánh tăng (giảm) do: + Năng suất lao động xã hội cá biệt + Kết cấu lao động dT = Error! + Tổng số lao động: ΣT e) Mô hình 5: VA theo giá hiện hành hoặc giá so sánh tăng (giảm) do: + Hiệu suất sử dụng TSCĐ (VCĐ): H = )(vG VA + Mức trang bị TSCĐ (VCĐ) bình quân 1 lao động: TR + Tổng số lao động : ΣT -> Về hình thức MH(2) (3) (4) (5) giống hoàn toàn MH (2) (3) (4) khi nghiên cứu biến động của GO nhưng bản chất khác nhau. f) Mô hình 6: VA theo giá hiện hành hoặc giá so sánh tăng (giảm) do: + Tổng số lao động: ΣT + Năng suất lao động bình quân T GoW s Σ Σ= + Năng suất lao động vật hoá (quá khứ) ΔRP = RPΣT +ΔRP ws+ ΔRPIC CHƯƠNG II ỨNG DỤNG CÁC CHỈ TIÊU CHỈ SỐ ĐỂ PHÂN TÍCH BIẾN ĐỘNG SẢN XUẤT NGÀNH CÔNG NGHIỆP (1995 - 2002) I. TỔNG QUAN TÌNH HÌNH PHÁT TRIỂN CỦA NGÀNH CÔNG NGHIỆP TRONG GIAI ĐOẠN (1995 - 2002) Bảng 1: Tốc độ phát triển và tốc độ tăng GO ngành công nghiệp thời kỳ 1995 - 2002 Lượng tăng tuyệt đối (tỷ đồng) Tốc độ phát triển (%) Tốc độ tăng (%) Năm Chỉ tiêu GO (giá cố định 1994) (tỷ đồng) Liên hoàn định gốc Liên hoàn định gốc Liên hoàn định gốc 1995 103374 - - 100,00 100,00 - - 1996 117989 14615 14615 114,14 114,14 14,14 14,14 1997 134420 16431 31046 113,93 130,03 13,93 30,03 1998 150684 16264 47310 112,10 145,77 12,10 45,77 1999 168749 18065 65310 111,99 163,24 11,99 63,24 2000 198326 29577 65375 117,53 191,85 17,53 91,85 2001 227381 29055 124007 114,65 219,96 14,65 19,96 2002 260203 32822 156829 114,43 251,71 14,43 51,71 Bình quân (95-02) 170 140,75 22404,14 114,1 14,1 Theo số liệu từ bảng trên ta thấy trong thời kỳ 1996 - 2002, GO trong ngành công nghiệp tăng trưởng ở đây không ổn định. Nếu như tốc độ tăng GO ngành công nghiệp năm 1996 so với năm 1995 đạt ở mức 14,14% tức là tăng lượng tuyệt đối là 14615 (tỷ đồng) thì trong vòng 3 năm tiếp theo 1997, 1998 và 1999 tốc độ tăng có giảm dần ứng với 13,93%; 12, 10% và 11,99%. Nguyên nhân lớn nhất có thể chỉ ra là tác động của cuộc khủng hoảng tài chính tiền tệ xảy ra ở châu Á; thiên tai lũ lụt gây ra làm cho GO của Việt Nam nói chung giảm trong đó có sự giảm sút của GO của ngành công nghiệp nói riêng. Tuy nhiên, sau quãng thời gian đó là sự phát triển trở lại trong ngành công nghiệp, đánh dấu bằng tốc độ tăng cao nhất trong vòng 8 năm của thời kỳ này (1995 - 2002) của năm 2000 so với năm 1999 tăng 17,5% tương ứng với 29577 (tỷ đồng). Hai năm tiếp theo, tốc độ tăng tuy có giảm xuống nhưng ở mức độ không đáng kể 14,65% của năm 2001/2000 và 14,43% của năm 2002/2001 ứng với số lượng tăng tuyệt đối là 29055 (tỷ đồng) và 32822 (tỷ đồng). Tốc độ tăng trưởng GO bình quân của ngành công nghiệp thời kỳ 1995 - 2002 đạt ở mức 14,1%. Trong khi đó tốc độ tăng trưởng GO bình quân của ngành nông nghiệp trong cùng thời kỳ chỉ đạt con số 5,8%. Như vậy, có thể thấy rằng để đạt được tốc độ tăng trưởng kinh tế bình quân của toàn quốc trong giai đoạn 1995 - 2002 thì có sự đóng góp rất lớn của tốc độ tăng ngành công nghiệp. Điều này phù hợp với quy luật chung của sự phát triển kinh tế trên thế giới. Khi một nền kinh tế càng phát triển, sự đóng góp của ngành công nghiệp vào tổng sản phẩm trong nước càng pahỉ cao, giảm dần sự đóng góp của nông nghiệp. Như vậy, có thể thấy rằng sự đầu tư vào phát triển ngành công nghiệp của nước ta trong thời gian vừa qua là có hiệu quả. Nếu như trước kia trong thời kỳ bao cấp, nền công nghiệp của nước ta lạc hậu, yếu kém, hầu như không phát triển, sự đóng góp vào tăng trưởng kinh tế là rất ít thì trong thời kỳ 1995 - 2002 với sự đầu tư có hiệu quả của Nhà nước đã đem lại một kết quả đáng khả quan. Khẳng định cho con đường theo hướng phát triển "công nghiệp hoá, hiện đại hoá' là hoàn toàn đúng đắn. Tuy nhiên, khi phân tích sự phát triển của nền công nghiệp Việt Nam, chúng ta không chỉ đơn thuần xem xét đến tổng giá trị sản xuất đạt được mà còn phải xét đến các yếu tố khác tạo nên GO ngành công nghiệp như: chi phí trung gian (IC) hay giá trị gia tăng VA. Bảng 2: Biến động của chi phí trung gian (IC) ngành công nghiệp (1995 - 2002) theo giá cố định 1994 Đơn vị: tỷ đồng Năm Chỉ tiêu 1995 1996 1997 1998 1999 2000 2001 2002 GO 103374 117989 134420 150684 168749 198326 227381 260203 VA 37961 43263 48852 54607
Luận văn liên quan