Trong các mối quan hệgiữa con người với tựnhiên, quan hệgiữa con người
với thời gian có một ý nghĩa đặc biệt. Có thểnói, quá trình phát triển của nhân loại
gắn liền với thời gian lịch sử. Con người nhận thức thời gian và sựnhận thức này
được phản ánh theo những hình thức biểu hiện riêng biệt của từng ngôn ngữ. Và
nhưvậy, ngôn ngữlà một trong những công cụtri nhận vềthời gian của loài người.
Trong ngôn ngữhọc, vấn đềthời gian, định vịthời gian trong các câu phát
ngôn của một sốngôn ngữ đã được nhiều nhà ngôn ngữhọc quan tâm và nghiên
cứu từlâu.
Đối với tiếng Việt, có thểnói rằng từcuối thếkỷXIX trởvềtrước, vấn đề
này chưa thật sựtrởthành một đối tượng nghiên cứu có tính chất hệthống. Chỉbắt
đầu từ năm 1883 - năm cuốn Ngữ pháp tiếng Việt (Grammaire de la language
Anammite) của Trương Vĩnh Ký ra đời - trởvềsau, mới có khá nhiều công trình
ngôn ngữhọc đềcập đến vấn đềtìm hiểu vềsự định vị, nhận diện thời gian trong
tiếng Việt, vềphạm trù thời gian trong tiếng Việt, xét từnhiều góc độkhác nhau
(ngữpháp truyền thống, ngữnghĩa, logic, ngữdụng, tri nhận, v.v ).
Tuy nhiên vẫn có nhiều ý kiến khác nhau vềvấn đềthời gian, định vịthời
gian trong tiếng Việt. Nhiều tác giả(trong nước và ngoài nước), khi viết vềtiếng
Việt, đều nhất trí cho rằng tiếng Việt cũng có phạm trù thì hiểu nhưmột phạm trù
ngữpháp (một hiện tượng ngữpháp hóa nhưcác ngôn ngữbiến hình ởchâu Âu) và
cho rằng các từnhư: đã chỉthời quá khứ, đangchỉthì hiện tại và sẽchỉthời tương
lai (Trương Vĩnh Ký, Trần Trọng Kim, Nguyễn Văn Thành ).
Bên cạnh đó, còn có nhiều ý kiến khác. Có nhiều tác giảcho rằng tiếng Việt
không có phạm trù thì, bởi vì, qua nghiên cứu những đặc trưng riêng của tiếng Việt,
một sốcác nhà nghiên cứu ngôn ngữchỉra rằng tiếng Việt không có một lớp từ
riêng biệt chuyên thểhiện thời gian nhưmột phạm trù ngữpháp (Nguyễn Đức Dân,
Cao Xuân Hạo ). Lại có một sốtác giảcho rằng trong một sốtrường hợp cụthể,
thời gian có thể được nhận diện thông qua các suy luận logic chứkhông căn cứmột
cách trực tiếp vào các yếu tốngôn ngữ; những cơchếngôn ngữtạo thành ý nghĩa
thời gian logic có thểbịkhác đi do chịu sựtác động của một sốhiện tượng ngôn
ngữkhác nhưcác từtình thái chẳng hạn (Nguyễn Đức Dân ). Cũng có các tác giả
cho rằng khi định vịthời gian nên xét dưới góc độtri nhận, qua đó, có thể đáp ứng
được hướng đi tìm cái bản sắc, cái đặc thù riêng của ngôn ngữdân tộc (Lý Toàn
Thắng, Trần Văn Cơ ) v.v
203 trang |
Chia sẻ: lvbuiluyen | Lượt xem: 5313 | Lượt tải: 8
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Đề tài Định vị thời gian trong tiếng Việt dưới góc nhìn của ngôn ngữ học tri nhận (So sánh với tiếng Anh), để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
LUẬN VĂN TIẾN SĨ
ĐỀ TÀI:
Định vị thời gian trong tiếng Việt dưới góc nhìn của
ngôn ngữ học tri nhận (So sánh với tiếng Anh)
1
DẪN NHẬP
1. LÝ DO CHỌN ĐỀ TÀI VÀ MỤC ĐÍCH NGHIÊN CỨU
1.1. Lý do chọn đề tài
Trong các mối quan hệ giữa con người với tự nhiên, quan hệ giữa con người
với thời gian có một ý nghĩa đặc biệt. Có thể nói, quá trình phát triển của nhân loại
gắn liền với thời gian lịch sử. Con người nhận thức thời gian và sự nhận thức này
được phản ánh theo những hình thức biểu hiện riêng biệt của từng ngôn ngữ. Và
như vậy, ngôn ngữ là một trong những công cụ tri nhận về thời gian của loài người.
Trong ngôn ngữ học, vấn đề thời gian, định vị thời gian trong các câu phát
ngôn của một số ngôn ngữ đã được nhiều nhà ngôn ngữ học quan tâm và nghiên
cứu từ lâu.
Đối với tiếng Việt, có thể nói rằng từ cuối thế kỷ XIX trở về trước, vấn đề
này chưa thật sự trở thành một đối tượng nghiên cứu có tính chất hệ thống. Chỉ bắt
đầu từ năm 1883 - năm cuốn Ngữ pháp tiếng Việt (Grammaire de la language
Anammite) của Trương Vĩnh Ký ra đời - trở về sau, mới có khá nhiều công trình
ngôn ngữ học đề cập đến vấn đề tìm hiểu về sự định vị, nhận diện thời gian trong
tiếng Việt, về phạm trù thời gian trong tiếng Việt, xét từ nhiều góc độ khác nhau
(ngữ pháp truyền thống, ngữ nghĩa, logic, ngữ dụng, tri nhận, v.v…).
Tuy nhiên vẫn có nhiều ý kiến khác nhau về vấn đề thời gian, định vị thời
gian trong tiếng Việt. Nhiều tác giả (trong nước và ngoài nước), khi viết về tiếng
Việt, đều nhất trí cho rằng tiếng Việt cũng có phạm trù thì hiểu như một phạm trù
ngữ pháp (một hiện tượng ngữ pháp hóa như các ngôn ngữ biến hình ở châu Âu) và
cho rằng các từ như: đã chỉ thời quá khứ, đang chỉ thì hiện tại và sẽ chỉ thời tương
lai (Trương Vĩnh Ký, Trần Trọng Kim, Nguyễn Văn Thành…).
Bên cạnh đó, còn có nhiều ý kiến khác. Có nhiều tác giả cho rằng tiếng Việt
không có phạm trù thì, bởi vì, qua nghiên cứu những đặc trưng riêng của tiếng Việt,
một số các nhà nghiên cứu ngôn ngữ chỉ ra rằng tiếng Việt không có một lớp từ
riêng biệt chuyên thể hiện thời gian như một phạm trù ngữ pháp (Nguyễn Đức Dân,
Cao Xuân Hạo…). Lại có một số tác giả cho rằng trong một số trường hợp cụ thể,
thời gian có thể được nhận diện thông qua các suy luận logic chứ không căn cứ một
cách trực tiếp vào các yếu tố ngôn ngữ; những cơ chế ngôn ngữ tạo thành ý nghĩa
thời gian logic có thể bị khác đi do chịu sự tác động của một số hiện tượng ngôn
ngữ khác như các từ tình thái chẳng hạn (Nguyễn Đức Dân…). Cũng có các tác giả
cho rằng khi định vị thời gian nên xét dưới góc độ tri nhận, qua đó, có thể đáp ứng
được hướng đi tìm cái bản sắc, cái đặc thù riêng của ngôn ngữ dân tộc (Lý Toàn
Thắng, Trần Văn Cơ …) v.v…
Với sự ra đời của ngành ngôn ngữ học tri nhận, ngày càng có nhiều công
trình đóng góp vào việc nghiên cứu ngôn ngữ về mặt tri nhận, trong đó có vấn đề tri
2
nhận về thời gian. Ngoài ra, như đã biết, ngôn ngữ không chỉ là công cụ tư duy,
công cụ giao tiếp mà nó còn là một “sản phẩm” tinh thần của con người, mang
những nét văn hóa riêng của mỗi dân tộc. Bên cạnh việc xác lập bức tranh chung về
thời gian trong tiếng Việt trước đây theo lý thuyết ngôn ngữ truyền thống, việc xác
lập bức tranh thời gian trong tiếng Việt dưới góc độ ngôn ngữ học tri nhận cũng là
điều cần thiết.
Cho đến nay, đề tài nghiên cứu về thời gian, về vấn đề định vị thời gian trong
tiếng Việt theo góc độ tri nhận vẫn còn là đề tài hấp dẫn, thú vị, có sức mời gọi
người nghiên cứu.
1.2. Mục đích nghiên cứu
Có rất nhiều ý kiến khác nhau về vấn đề thời gian trong tiếng Việt. Chính sự
khác biệt trong quan điểm và phương pháp nghiên cứu khác nhau của các tác giả đã
dẫn đến sự nhận thức khác nhau, thậm chí là đối lập nhau. Có lẽ nên có thêm nhiều
sự đóng góp nữa về vấn đề thời gian, định vị thời gian, cũng như xác lập bức tranh
ngôn ngữ thời gian trong tiếng Việt dưới góc nhìn của ngôn ngữ học tri nhận; để từ
đó, có thể tổng hợp lại các công trình nghiên cứu và đi đến một sự thống nhất về
quan điểm, về phương pháp nghiên cứu, đồng thời triển khai, xây dựng và thống
nhất vấn đề một cách có hệ thống.
Trong lĩnh vực ý nghĩa của ngôn ngữ và tương ứng với nó là lĩnh vực khái
niệm, ý niệm việc xác lập một số phạm trù ngữ nghĩa cơ bản dưới góc nhìn của
ngôn ngữ học tri nhận là một điều hết sức cần thiết để có thể xây dựng được một hệ
thống ngữ nghĩa có tính chất đầy đủ và khoa học. Cũng như các phạm trù khác
chẳng hạn như “không gian”, “tư duy”, “vật chất” v.v…, phạm trù thời gian trong
tiếng Việt cần được ngữ nghĩa hoá một cách có hệ thống dựa trên cơ sở phân tích ý
nghĩa và phân loại các thành tố ngôn ngữ nằm trong phạm trù này. Bên cạnh việc
xác lập ngữ nghĩa thời gian, việc nghiên cứu thời gian và ngôn ngữ thời gian trong
tiếng Việt có thể được xem xét từ nhiều góc độ (ngữ nghĩa, ngữ pháp, ngữ dụng, tri
nhận, văn hóa,v.v…) , từ nhiều khía cạnh khác nhau, nhưng xét cho cùng, cần dựa
vào đặc trưng riêng của bản ngữ trong sự miêu tả, sự nhận diện thời gian chứ
không nên dựa vào một định kiến có sẵn, một sự áp đặt khiên cưỡng nào. Và nếu có
được như thế thì mới có thể thấy được cái tâm hồn, cái văn hóa dân tộc ẩn chứa
trong cách biểu hiện thời gian của người Việt bằng chính ngôn ngữ dân tộc.
2. NHIỆM VỤ, ĐỐI TƯỢNG, GIỚI HẠN ĐỀ TÀI
2.1. Với những lí do và mục đích đã trình bày ở trên, nhiệm vụ cơ bản của luận án
là mô tả và trình bày có tính chất hệ thống về vấn đề thời gian trong tiếng Việt ở
góc độ ngôn ngữ học tri nhận. Tất nhiên, sự mô tả này chỉ có tính chất bước đầu
trong mối liên hệ với những đặc trưng của tiếng Việt.
Để thực hiện được điều này, luận án có nhiệm vụ tìm hiểu về những vấn đề
cơ bản về lý thuyết của ngôn ngữ học tri nhận có liên quan đến luận án như vấn đề
tri nhận và quá trình tri nhận, vấn đề ý niệm, điển dạng, các mô hình tri nhận, vấn
đề ẩn dụ ý niệm, hoán dụ ý niệm và vấn đề thời gian thông qua ẩn dụ và hoán dụ, sự
3
hoà trộn ý niệm trong lĩnh vực không gian và thời gian; tìm hiểu mối quan hệ nghĩa
giữa không gian và thời gian, tìm hiểu về ngữ nghĩa thời gian, liệt kê và miêu tả
việc định vị thời gian cũng như sự biểu hiện thời gian bằng ngôn ngữ dưới góc nhìn
của ngôn ngữ học tri nhận và theo sự tri nhận của người Việt; tìm hiểu ẩn dụ thời
gian trong văn chương trong so sánh đối chiếu giữa tiếng Việt và tiếng Anh, từ đó,
định hình phần nào về bức tranh thời gian có tính chất qui ước xã hội, có tính chất
văn hóa, có tính chất mô-típ của cộng đồng người Việt.
2.2. Đối tượng khảo sát là ngôn ngữ tự nhiên trong mối quan hệ với con người
theo nguyên lý “dĩ nhân vi trung”. Trong giới hạn của luận án, đối tượng khảo sát ở
đây không phải là tất cả các phương tiện ngôn ngữ biểu thị thời gian, các cách thức
định vị thời gian mà chỉ là một số yếu tố ngôn ngữ biểu thị thời gian, một số cách
thức định vị thời gian có tính chất phổ biến và có giá trị tiêu biểu theo hướng tiếp
cận lý thuyết ngôn ngữ học tri nhận. Những yếu tố ngôn ngữ được miêu tả trong
luận án chủ yếu là trích từ các văn bản nghệ thuật, văn bản chính luận của các nhà
văn, nhà thơ Việt Nam và nước ngoài, các tình huống giao tiếp trong đời thường.
2.3. Lĩnh vực và phạm vi nghiên cứu của luận án này là tìm hiểu ý niệm thời gian
trên cơ sở lý thuyết ngôn ngữ học tri nhận, để từ đó, tìm hiểu về sự định vị thời gian
sự kiện trong câu phát ngôn tiếng Việt. Đồng thời, cũng từ đây, luận án bước đầu đi
vào nghiên cứu vấn đề ẩn dụ ý niệm thời gian trong tác phẩm văn chương Việt Nam
trong sự đối chiếu với văn thơ nước ngoài.
3. LỊCH SỬ NGHIÊN CỨU VẤN ĐỀ
3.1. Đã có khá nhiều công trình ngôn ngữ học ít nhiều đề cập đến vấn đề định vị,
nhận diện thời gian trong tiếng Việt với nhiều góc độ khác nhau theo quan điểm
truyền thống hoặc theo quan điểm tri nhận. Một số các nhà ngôn ngữ học Việt Nam
(và người nước ngoài) theo khuynh hướng truyền thống cho rằng sự định vị thời
gian trong tiếng Việt có liên quan đến thì của một số loại hình ngôn ngữ ở một số
các nước Ấn Âu.Và vì vậy, họ cho rằng tiếng Việt có phạm trù thì hiểu như một
phạm trù ngữ pháp. Lại có một số nhà ngôn ngữ học khác phủ nhận về một phạm
trù thì trong tiếng Việt. Với sự ra đời của ngành ngôn ngữ học tri nhận, việc định vị,
nhận diện thời gian trong tiếng Việt được nghiên cứu theo hướng đi mới. Điều cần
thấy là, bên cạnh các ý kiến tương đối đối lập nhau, phần lớn các tác giả đều có một
hướng đi chung: tìm ra những đặc điểm riêng về ý niệm thời gian, về sự định vị thời
gian ở tiếng Việt trong sự so sánh đối chiếu với một hay nhiều ngôn ngữ khác.
3.2. Dựa trên quan điểm truyền thống và quan điểm tri nhận, phần lịch sử vấn đề
trong luận án này sẽ được trình bày có tính chất tổng thuật theo hai nhóm ý kiến:
3.2.1. Theo quan điểm truyền thống:
3.2.1.1. Đại biểu các nhà ngôn ngữ học cho rằng tiếng Việt có phạm trù thời gian
hiểu như một phạm trù ngữ pháp kiểu châu Âu:
a) Có lẽ Trương Vĩnh Ký là người tiên phong trong việc nghiên cứu ngữ pháp tiếng
Việt. Tuy chịu ảnh hưởng nhiều của ngữ pháp các tiếng châu Âu trong quá trình
4
soạn thảo ngữ pháp tiếng Việt nhưng tác giả có chú ý đến những điểm riêng biệt của
tiếng Việt trong việc định vị thời gian. Ông nhấn mạnh đến vai trò của hư từ và các
phụ tố trong việc định vị thời gian; đồng thời trong việc lấy cách nói thường ngày
của người Việt (trong sự so sánh đối chiếu giữa các câu tiếng Việt và câu tiếng
Pháp), chẳng hạn như các câu sau:
(1) Hôm qua trời mưa.
(2) Bây giờ trời nắng.
(3) Đến mai tôi đi Biên Hòa.
Cũng theo ông, tiếng Việt có ba thời: thời hiện tại, thời quá khứ và thời
tương lai. Và được chia làm hai loại:
-Thời nguyên khai: Dựa vào các từ đang, đã (đà), sẽ để phân định thời hiện tại,
quá khứ, tương lai.
-Thời phái sinh: Dựa vào những từ, ngữ như khi ấy, lúc đó, có + danh từ biểu thị
thời gian, vừa khi, đoạn thì đã, thì sẽ v.v… để phân định thời hiện tại, thời quá khứ
hoặc thời tương lai.
b) Ba tác giả Trần Trọng Kim, Bùi Kỷ, Phạm Duy Khiêm cho rằng động từ tiếng
Việt cũng như các từ loại khác là không biến đổi hình thái. Bởi vậy, “khi dùng một
mình thì chỉ biểu diễn cái ý nói về cái dụng mà thôi…”; “muốn nói rõ cái dụng thi
hành ra lúc nào đối với lúc người ta nói thì người ta đặt thêm một tiếng trạng từ chỉ
thời gian để làm trường hợp túc từ.”, ví dụ:
(1) Bây giờ tôi viết.
(2) Hôm qua nó đến nhà anh.
(3) Mai nó về quê anh.
Các tác giả “Việt Nam văn phạm” nhấn mạnh vai trò của trạng từ chỉ thời
gian trong việc định vị thời gian của sự tình trong câu tiếng Việt: “Khi người ta
muốn biểu diễn một việc đang làm trong thời hiện tại, quá khứ hay tương lai thì
người ta dùng tiếng trạng từ…”.Theo các ông, trạng từ chỉ thời gian được chia làm
ba loại:
- Trạng từ chỉ thời hiện tại: thể hiện bằng các từ ngữ chỉ thời gian như nay, rày, bây
giờ, hôm nay, v.v…
- Trạng từ chỉ thời quá khứ: thể hiện bằng các từ ngữ chỉ thời gian như khi nãy,
lúc nãy, hôm qua, hôm trước, hôm kia, năm ngoái, năm trước v.v…
- Trạng từ chỉ thời tương lai: thể hiện bằng các từ ngữ chỉ thời gian như lát nữa,
chốc nữa, ngày mai, năm sau, từ nay về sau, v.v…
Bên cạnh trạng từ chỉ thời gian, còn có trạng từ chỉ cục diện. Trạng từ này
dùng để “chỉ về sự việc xảy ra của mọi việc hoặc có rồi hoặc đang có, hoặc sắp có”
và được thể hiện bằng các từ, ngữ như đang, hãy còn, rồi, mới, vừa, vừa mới, sẽ,
5
sắp v.v… [42, tr. 111-114]
c) Lê Văn Lý cho rằng để diễn đạt các ý nghĩa về thời gian trong tiếng Việt, người
ta dùng các ngữ vị chỉ thì. Các ngữ vị chỉ thì này được thể hiện bằng các từ chứng
như đã, đang, sẽ v.v… và được chia làm ba loại:
- Ngữ vị chỉ kỳ gian: bao gồm những ngữ vị như đang (chỉ kỳ gian trong quá
khứ cũng như trong tương lai), vẫn (chỉ kỳ gian trong hiện tại, quá khứ, tương lai),
vốn (chỉ kỳ gian trong quá khứ).
- Ngữ vị chỉ thì quá khứ: bao gồm các từ ngữ như đã, rồi, đoạn, vừa mới (những
ngữ vị chỉ thì này có thể đứng trước hoặc sau động từ).
- Ngữ vị chỉ thì tương lai: bao gồm các từ ngữ như sẽ, sắp, gần.
Tiếng Việt không có ngữ vị riêng để chỉ thì hiện tại. [53, tr.72-77]
d) Phan Khôi, tác giả của “Việt ngữ nghiên cứu”, khi so sánh đối chiếu giữa yếu tố
không gian và thời gian, đã nhấn mạnh đến tầm quan trọng của thời gian trong ngôn
ngữ của loài người nói chung và trong tiếng Việt nói riêng: “bất luận tiếng nói nước
nào, thời gian được coi là quan trọng hơn không gian bội phần”, “tiếng ta cũng
vậy, cũng coi trọng thời gian hơn không gian.”.
Tác giả cho rằng động từ tiếng Việt cũng chia thì: “ … phải nói rằng tiếng
Việt chia thì của động từ” nhưng “bằng một cách khác với mấy thứ tiếng Âu châu”.
Tiếng Việt chia thì của động từ “bằng cách dùng một số phó từ chỉ thời gian và phó
từ đặc biệt chẳng hạn như: bây giờ, hôm qua, mai…, đà, đã, đã rồi, đang, hiện
đang, đang còn, sẽ, rồi sẽ, từng, vốn, vẫn, vừa, vừa mới, bưa vừa, sắp, rắp, chưa,
còn chưa, để rồi, v.v….” .Và theo ông thì “Những chữ như đã, đang, sẽ mới thật là
biểu diễn cái hồn của thì” [41, tr.114].
Tuy nhiên, bằng trực giác bản ngữ, tác giả cũng đã thấy được tính tương đối
trong việc định thì của các từ đang, đã, sẽ. Một phó từ (trong nhóm phó từ đặc biệt
này) có thể khi thì biểu thị thời hiện tại, khi thì biểu thị thời quá khứ, khi thì biểu thị
thời tương lai, ví dụ:
(1) Tôi đang đọc sách.
(thực hữu của hiện tại)
(2) Năm ngoái tôi đang ốm thì được tin em tôi hi sinh ở mặt trận.
(thực hữu của quá khứ)
(3) Rày về sau, khi tôi đang đọc sách thì các anh đừng hỏi gì tôi.
(thực hữu của vị lai)
Ngoài ra, tác giả còn dành một số trang viết để phản bác những quan điểm
mâu thuẩn của Trần Trọng Kim khi ông này trình bày về vấn đề thời gian trong
tiếng Việt. [41, tr.109-117]
e) Hai tác giả Trương Văn Chình và Nguyễn Hiến Lê phân chia từ loại tiếng Việt
6
bằng cách dựa vào tác dụng của chúng. Mỗi từ loại khi sử dụng trong câu đều có hai
tác dụng: ý nghĩa và cú pháp. Dựa vào tác dụng ý nghĩa, ta có loại từ tính (bao gồm:
thể từ, trạng từ và trợ từ); dựa vào chức năng cú pháp, ta có loại từ vụ. Trên cơ sở
phân định từ loại như trên và quan niệm của mình về thời gian, hai ông đã đưa ra
những khái niệm về thời tuyệt đối - tương đối, thời điểm - thời hạn, thời gian hữu
định - thời gian phỏng chừng. Qua việc khảo sát những tiếng có ý nghĩa thời gian,
hai ông đã chia chúng thành ba loại: Bổ từ thời gian: năm, tháng, ngày, giờ, thời,
mùa, lúc, chốc, lát, v.v…, Phó từ thời gian: bao gồm: đang, đã, sẽ, mới và một số
từ khác như rồi, chưa, vừa, mới, bèn, liền, hãy và bắt đầu, sắp, gần, còn, vẫn, cứ,
càng v.v.. Phó từ thời gian và bổ từ có thể được sử dụng trong cùng một câu. Phó từ
cho động từ, tính từ cũng có thể làm phó từ cho danh từ, ví dụ: “ Mai đã Chủ nhật
rồi.”, Hình dung từ bao gồm: trạng từ (luôn, thường hay, chậm, lâu, mãi, bất thình
lình, bỗng, vụt, …), thể từ (lần, lượt…). [11, tr.237-393]
f) Laurence C. Thompson [149] đã nghiên cứu thời gian trong tiếng Việt với hai
phạm trù khác nhau: phạm trù ngữ pháp và phạm trù từ vựng.
Xét về mặt phạm trù ngữ pháp, khi xác định các chỉ tố về thì trong tiếng
Việt, cần phải dựa vào “thời gian cơ bản”. Đó là thời gian được xác định trong một
ngữ cảnh cụ thể. Thời gian cơ bản là cái mốc và như thế chỉ tố đã xác định một
hành động diễn ra trước thời gian cơ bản, còn chỉ tố sẽ xác định một hành động xảy
ra sau thời gian cơ bản.
Hành động xảy ra trước TGCB Hành động xảy ra sau
x X x
(đã) (sẽ)
Trong những câu phức, việc xác định thời gian của mệnh đề phụ luôn phải
được đặt trong mối tương quan với thời gian trong mệnh đề chính. Nói cách khác,
thì trong mệnh đề phụ phải được đặt trong mối tương quan với thì của mệnh đề
chính. [149, tr.209-220]
g) Trần Ngọc Ninh, tác giả của “Cơ cấu Việt ngữ”, thông qua việc so sánh đối chiếu
với hệ thống các phạm trù thời gian Ấn-Âu, trên cơ sở phân tích “dạng vị”, đã cố
tìm ra những đặc trưng riêng biệt trong cách thể hiện phạm trù thời gian của tiếng
Việt. Theo ông, thời gian ở tiếng Việt được phân định theo phép lưỡng nguyên
(khác với đặc trưng tam phân: hiện tại, quá khứ và tương lai của các ngôn ngữ Ấn
Âu). Trần Ngọc Ninh dựa trên bốn từ: đang, đã, sắp, sẽ để định ra phép lưỡng
phân. Phép lưỡng phân cho ta hai dạng vị: quá khứ và hiện tại hợp nhất, tương lai.
Dạng vị quá khứ và hiện tại hợp nhất (/đ-/ : đã và đang) chỉ rằng sự diễn tiến của sự
trạng là một thực tế vì sự trạng ấy xảy ra ở một thời đã tới. Còn dạng vị tương lai
(/s-/: sắp và sẽ) thì chỉ ra rằng sự trạng chỉ mới tồn tại trong quan niệm chứ chưa
được tồn tại trong hiện thực. Phép lưỡng phân đưa đến những cặp phạm trù thời
gian đối lập: cặp thực hiện / chưa thực hiện tương ứng với cặp không vị lai / vị lai.
[57, tr.115-123]
7
3.2.1.2. Đại biểu các nhà ngôn ngữ học cho rằng tiếng Việt không có phạm trù
thời gian hiểu như một phạm trù ngữ pháp kiểu châu Âu. Phạm trù thời gian trong
tiếng Việt được nhận thức theo cách riêng, chủ yếu là trên phương diện từ vựng,
ngữ cảnh, ngữ dụng.
a) Bùi Đức Tịnh cho rằng động từ tiếng Việt không có những hình thức nhất định
để chỉ các thời: hiện tại, quá khứ hoặc tương lai. Người phát ngôn khi nào cần thể
hiện thời gian của sự kiện thì mới sử dụng trạng từ chỉ thời gian. Ông đưa các từ
như đang, đã, sẽ, còn, vừa, vừa mới, v.v… vào lớp trạng từ đặc biệt. Ông cho rằng
tiếng Việt có ba thời: thời hiện tại, thời quá khứ, thời vị lai.
- Thời hiện tại: thể hiện bằng các từ ngữ như đang, còn, hãy còn.
- Thời quá khứ: thể hiện bằng các từ ngữ như đã, vừa, mới, có, rồi, xong, xong
rồi.
- Thời vị lai: thể hiện bằng các từ ngữ như sắp, sẽ.
Và theo ông, các thời trên chỉ có tính chất tương đối. Cũng từ đó lại có thêm
những khái niệm như: “hiện tại trong dĩ vãng”, “dĩ vãng trong tương lai” v.v…
Trong bài viết của mình, Bùi Đức Tịnh cũng nhấn mạnh đến vai trò của ngữ
cảnh trong việc định vị thời gian ở tiếng Việt. [88, tr.53]
b) Nguyễn Kim Thản, trong “Động từ trong tiếng Việt”, đã đưa ra một số nhận xét
khá quan trọng về vấn đề thời, đánh dấu một bước tiến mới về quan điểm thời gian
trong tiếng Việt, về vấn đề có thì hay không có thì trong tiếng Việt giữa quan điểm
cũ và quan điểm mới. Tác giả có nhận xét như sau:
- Việc nghiên cứu và xác định phạm trù thời đã có một lịch sử lâu dài: Arixtôt
cho rằng động từ phải có đặc điểm là có “thời gian”; nhà ngôn ngữ học A.Mâyê cho
rằng:“sự tiến bộ của nền văn minh nêu bật phạm trù thời và hướng về chỗ xoá bỏ
những phạm trù có giá trị cụ thể và gợi cảm và dành cho những phạm trù trừu tượng
một tầm quan trọng ngày càng to lớn….”.
- Không nên đồng nhất phạm trù ngữ pháp với phạm trù logic mặc dù trong thực
tế phạm trù ngữ pháp phản ánh phạm trù logic.
- Sự tồn tại hay không tồn tại của một phạm trù ngữ pháp là một vấn đề của ngôn
ngữ học chứ không phải là một vấn đề logic học.
- Đối với động từ tiếng Việt, phạm trù thời không phải là một phạm trù ngữ pháp
theo cách hiểu của châu Âu mà nên coi phạm trù này là phạm trù của vị ngữ.
- Không nên coi những phó từ như đã, đang, sẽ, vừa, vừa mới, v.v… là công cụ
ngữ pháp biểu thị phạm trù thời của động từ tiếng Việt.
- Trường hợp nhất định phải sử dụng và trường hợp không thể sử dụng phó từ
chỉ thể - thời.
Tác giả đã đi đến kết luận: “phạm trù thời không phải là phạm trù ngữ pháp
đặc biệt của động từ tiếng Việt. Đã, đang, sẽ, vừa, mới… là những từ chỉ thể - thời
8
tức là chỉ sự tiến hành hay hoàn thành trong thời gian và việc sử dụng những phó từ
biểu thị thể - thời ở bộ phận vị ngữ thuộc về phạm vi cấu trúc của câu.” [75, tr.187 ]
Nguyễn Kim Thản cũng đã phản bác quan niệm của Trương Vĩnh Ký khi
ông Trương Vĩnh Ký cho rằng: “khi thời đã được biểu thị bằng một phó từ (chỉ thời
gian) hay bằng một mệnh đề phụ thuộc thì không cần dùng đến tiểu từ chỉ thời
nữa.”. Ông đã đưa ra các ví dụ sau [75 ,tr. 193] để min