Đề tài Thông tin không hoàn hảo và khủng hoảng nhà ở

Các nhà kinh tế học thường tìm thấy sự lựa chọn rõ ràng tốt. Ý tưởng rất đơn giản là: càng có nhiều sự lựa chọn thì người tiêu dùng càng có lợi hơn, bởi vì sự lựa chọn kém hiệu quả sẽ trở nên không phù hợp trong trường hợp này. Và sẽ tốt hơn nếu việc lựa chọn được thực hiện mà không có trợ cấp của chính phủ. Chính vì điều này, các nhà kinh tế học có khuynh hướng cải tiến các khoản thế chấp dưới chuẩn như việc cải thiện phúc lợi. Nhiều nhà bình luận đã bài tỏ quan điểm, trong đó có cựu Chủ tịch Cục dự trữ liên bang – Alan Greenspan, người đã ghi chú trong bài nói chuy ện: “ một số trượng hợp khi người đi vay bị từ chối cấp tín dụng do người cho vay hiện tại có thể đánh giá hầu như hiệu quả và ước tính được rủi ro của khoản vay đó. khả năng tiếp cận tín dụng cho người tiêu dùng và đặc biệt là những phát triển gần đây đã chó những lợi ích đáng kể. Không còn nghi ngờ gì n ữa, việc đổi mới và bãi bỏ quy định đã sẵn sàng mở rộng tín dụng đến hầu hết các tầng lớp thu nh ập. Khả năng tiếp cận tín dụng đã làm cho nhiều gia đình có thể mua nhà, đối phó với những trường hợp khẩn cấp, có được hàng hóa và dịch vụ. Quyền sở hữu nhà ở mức cao kỷ lục, và số lượng các khoản vay thế chấp nhà cho các gia đình có thu nhập trung bình thấp và những gia đình dân tộc thiểu sô tăng lên nhanh chóng trong những năm năm qua.

pdf27 trang | Chia sẻ: tuandn | Lượt xem: 1674 | Lượt tải: 0download
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Đề tài Thông tin không hoàn hảo và khủng hoảng nhà ở, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
TRƯỜNG ĐẠI HỌC KINH TẾ THÀNH PHỐ HỒ CHÍ MINH VIỆN ĐÀO TẠO SAU ĐẠI HỌC MÔN HỌC: NGHIỆP VỤ NGÂN HÀNG THƯƠNG MẠI PAPER THÔNG TIN KHÔNG HOÀN HẢO VÀ KHỦNG HOẢNG NHÀ Ở Richard K. Green LỚP: NH Đêm 1 – Khóa 22 – Nhóm 7 DSN: Cao Nữ Nguyệt Anh Lê Thị Phương Thảo Mai Nguyễn Huyền Trang Đỗ Thị Liễu Mi Tháng 2 năm 2014 1 Tóm tắt Chúng ta biết rằng thị trường cho vay dưới chuẩn đã mang đến cho người tiêu dùng những sự lựa chọn chưa được tối ưu và nó chứa đựng nhiều khiếm khuyết của thị trường. Từ đó, câu hỏi thú vị được đặt ra: đâu là nguồn gốc gây ra sự không hoàn hảo của thị trường. Với tinh thần đưa ra lời giới thiệu cho ấn phẩm đặc biệt của Tạp chí nhà ở, bài báo này sẽ thảo luận về những nguyên nhân gây ra thất bại cho thị trường. Những khiếm khuyết về thị trường trong hệ thống thế chấp tài chính cụ thể là: thông tin bất đối xứng và các vấn đề thuộc về tổ chức. Nhưng chúng tôi cho rằng các vấn đề về tổ chức và bất đối xứng không chỉ là một chiều, mà liên quan đến một tổng thể các vấn đề cần phải được giải quyết 1. Lời mở đầu: Các nhà kinh tế học thường tìm thấy sự lựa chọn rõ ràng tốt. Ý tưởng rất đơn giản là: càng có nhiều sự lựa chọn thì người tiêu dùng càng có lợi hơn, bởi vì sự lựa chọn kém hiệu quả sẽ trở nên không phù hợp trong trường hợp này. Và sẽ tốt hơn nếu việc lựa chọn được thực hiện mà không có trợ cấp của chính phủ. Chính vì điều này, các nhà kinh tế học có khuynh hướng cải tiến các khoản thế chấp dưới chuẩn như việc cải thiện phúc lợi. Nhiều nhà bình luận đã bài tỏ quan điểm, trong đó có cựu Chủ tịch Cục dự trữ liên bang – Alan Greenspan, người đã ghi chú trong bài nói chuyện: “ một số trượng hợp khi người đi vay bị từ chối cấp tín dụng do người cho vay hiện tại có thể đánh giá hầu như hiệu quả và ước tính được rủi ro của khoản vay đó... …khả năng tiếp cận tín dụng cho người tiêu dùng và đặc biệt là những phát triển gần đây đã chó những lợi ích đáng kể. Không còn nghi ngờ gì nữa, việc đổi mới và bãi bỏ quy định đã sẵn sàng mở rộng tín dụng đến hầu hết các tầng lớp thu nhập. Khả năng tiếp cận tín dụng đã làm cho nhiều gia đình có thể mua nhà, đối phó với những trường hợp khẩn cấp, có được hàng hóa và dịch vụ. Quyền sở hữu nhà ở mức cao kỷ lục, và số lượng các khoản vay thế chấp nhà cho các gia đình có thu nhập trung bình thấp và những gia đình dân tộc thiểu sô tăng lên nhanh chóng trong những năm năm qua. Ngoài ra, thẻ tín dụng và các khoản trả 2 góp cũng được cấp phát đến tay của đại đa số các hộ gia đình”. Gần đây hơn, hành vi này đã được khám phá rằng các đại lý không có năng lực để xử lý thông tin và có thể thất bại khi phải đối mặt với hai hay nhiều sự lựa chọn. Hơn nữa, sự đổ vỡ của thị trường không hề gây tranh cãi cho sự tồn tại của nó mà là các chính sách được cho là phù hợp để đáp trả lại nó. Chúng ta biết rằng thị trường cho vay dưới chuẩn mang đến cho người tiêu dùng sự lựa cho tối ưu mà họ có thể chọn và nó bao hàm những điều không hoàn hảo của thị trường. Câu hỏi thú vị sau đó: những gì là nguồn gốc của sự không hoàn hảo. Với tinh thần mang đến lời giới thiệu đặc biệt cho ấn phẩm đặc biệt này của Tạp chí Kinh tế nhà ở, những điều không hoàn hảo của thị trường trong hệ thống tài chính thế chấp cụ thể: thông tin bất đối xứng và các vấn đề trong tổ chức. Nhưng chúng tôi cho rằng những bất đối xứng và các vấn đề của tổ chức không phải là một chiều mà liên quan đến tổng hợp nhiều vấn đề cần phải được giải quyết. Các vấn đề thông tin bất đối xứng là giao dịch giữa người đi vay và người môi giới, tập hợp và tổ chức đánh giá, và các nhà đầu tư và tổ chức phát hành. Cùng với sự đổ vỡ của thị trường đã làm tăng khả năng cạnh tranh trong thị trường thế chấp, qua đó có thể làm trầm trọng thêm những vấn đề này. Từ đó, ta co thể thấy nó vẫn có thể là thị trường cho vay dưới chuẩn tăng sở hữu nhà trên mạng ở Mỹ, ít nhất là trong giá mặc định đồng thuận dự kiến. Nhưng điều này không nhất thiết rằng việc mở rộng sở hữu nhà ở ám chỉ thị trường cho vay dưới chuẩn là việc cải thiện phúc lợi. Bài viết này có hai phần. Đầu tiên, chúng ta nhìn vào các tác nhân khác nhau liên quan đến giao dịch thế chấp, bao gồm cả khách hàng vay, môi giới, người khởi xướng, các nhà đầu tư và khuyến khích của họ. Những ưu đãi có thể giúp tiết lộ cuộc khủng hoảng dưới chuẩn đã trở thành quá lớn như thế nào, và thông báo cho các chính sách phù hợp tương ứng trong tương lai. 2 . Các đại lý và các ưu đãi của họ: 2.1. Người đi vay - không đồng nhất Khi thị trường tuân thủ quy ước truyền thống, khách hàng vay tương đối đồng nhất về tiền đặt cọc và điểm số tín dụng được đo bằng FICO. Bất kỳ sự 3 thay đổi nào cũng có xu hướng dẫn đến sự khác biệt khiêm tốn mặc định và các khoản trả trước đó cũng là điều dễ hiểu thị trường. Đây là lý do tại sao các khoản thế chấp tuân thủ truyền thống có thể được đặt vào những nơi để bán như hàng hóa trên thị trường chứng khoán hay thay đổi. Ngược lại, các khoản vay khổng lồ được chuyển cho tín dụng. Các doanh nghiệp thuộc chính phủ (Ví dụ , Fannie Mae và Freddie Mac ) có khả năng cung cấp một sự đảm bảo của công ty thay thế cho khoản tín dụng này nhằm tạo ra thanh khoản cho thị trường. Thị trường vận động khá giống với một thị trường có thông tin đầy đủ . Lý do phù hợp cho điều này, các khoản thế chấp ban đầu được tiêu chuẩn hóa cao : người vay điền vào đơn xin vay theo tiêu chuẩn quy định, nhân viên thẩm định sử dụng một hình thức thẩm định được quy định, và khách hàng vay cung cấp chứng từ về thu nhập và tài sản theo mẫu quy định. Vì Fannie Mae và Freddie Mac nắm giữ hoặc bảo lãnh hàng triệu khoản vay, họ có một bộ dữ liệu lớn để hiệu chỉnh mô hình mặc định của khoản thế chấp. Các GSEs sử dụng mô hình kinh tế để ước tính một chức năng mang tính xác suất; một hình thức chung của chức năng này là P(d|X,H), trong đó X là một tập hợp các biến giải thích và H là một tập hợp các thông số mô tả từ các biến số X đến khoản nợ quá hạn và xác suất mặc định. Nếu mô hình này cũng được quy định, và các X có sức mạnh giải thích lớn, khó khăn khi khách hàng vay có lợi thế hơn người cho vay về thông tin: sự phân bố các đặc điểm quan sát được của khách hàng vay sẽ trở nên ít hơn hoặc không thích hợp. Một trong những điều cho phép các GSEs xác định mô hình của họ cũng là việc chia khẩu phần cho vay: chỉ những người đi vay đo lường các biến X dựa trên một tiêu chuẩn nhất định đã được đưa ra cho khoản vay, mà còn tạo ra sự đồng nhất trong vốn chung của khách hàng vay. Từ góc độ của mô hình cổ điển Holmstrom (1979) của sự bất đối xứng thông tin , ngay cả các đại lý không được cho biết trước cũng có thể vay trên thị trường chính và các nhà đầu tư có thể đầu tư vào các thị trường chính với niềm tin rằng : có một dòng chảy đầy đủ của thông tin trong báo để tạo ra một cái gì đó gần với một trạng thái cân bằng đầy đủ thông tin . Ngược lại, người đi vay trên thị trường cho vay dưới chuẩn rất không đồng nhất và điều khác biệt ở đây là không hoàn toàn minh bạch. Thị trường cho vay 4 dưới chuẩn ban đầu phục vụ như là một thị trường cho những người có vốn chủ sở hữu trong nhà của họ , nhưng là nguyên nhân của tình trạng thất nghiệp , khó khăn, hoặc thậm chí sử dụng tín dụng vượt mức quy định đã làm thay đổi thị trường thế chấp truyền thống. Ví dụ, Weicher (1997) kết luận , '' Những dữ liệu này [trên các đặc điểm của khách hàng vay dưới chuẩn] cho rằng người vay vốn chủ sở hữu nhà cho vay dưới chuẩn cơ bản cùng một loại người như các chủ nhà khác và có khả năng đánh giá được những gì có trong lợi ích tốt nhất của mình". Vì rủi ro cao hơn mặc định, tính không đồng nhất trong nhóm này của khách hàng vay có khả năng cao hơn. Hình 1 cho thấy nó là một đặc tính có sẵn của tất cả các khách hàng vay, người đi vay dưới chuẩn có một sự thay đổi lớn về điểm số FICO, một phần, tất nhiên, bởi vì thị trường chính cắt giảm việc phân phối khoản vay nhằm ngăn chặn khách hàng vay có Fico thấy vào thị trường này. 5 Tuy nhiên, trong 10 năm qua, quy mô của thị trường cũ được mở rộng một cách đáng kể. Thị trường cho vay dưới chuẩn đã trở thành một nguồn vốn cho người mua nhà lần đầu tiên, họ sẽ phải chờ đợi để phát triển một lịch sử tín dụng tích cực trước khi mua một căn nhà. Với vốn chủ sở hữu ít và không có lịch sử của những khoản thanh toán thế chấp, cả sự không đồng nhất của vốn chung và thiếu kiến thức thị trường về các khoản vay này sẽ xảy ra trong một chu kỳ tăng lên. Thị trường cho vay dưới chuẩn cũng mở rộng nhanh chóng các khoản vay đầu tư như các trang web như '' condoflip.com " đã trở thành phổ biến. Các nhà đầu tư có thể sử dụng các khoản vay thế chấp dưới chuẩn là một thực tế để đầu tư vào một ngôi nhà. Và thường xuyên, chúng tôi nghi ngờ, người cho vay thế chấp không thể phân biệt chính xác giữa các tài sản đầu tư và chủ nhà. Nhóm này bao gồm các nạn nhân của hệ thống tài chính nhà ở, mà còn có những người khai thác của hệ thống tài chính nhà ở . Chúng ta sẽ thực hiện nghiên cứu những hạng mục của khách hàng vay tại một thời điểm . 2.1.1. Người đi vay khai thác vốn chủ sở hữu: Người tiêu dùng có hai cách để đưa vốn chủ sở hữu ra khỏi nhà : tái cấp vốn và dòng vốn chủ sở hữu nhà của tín dụng. Dòng tài chính đi ra xảy ra khi một khách hàng vay trả hết một khoản vay thế chấp và thay thế nó với một vay thế chấp lớn hơn. Tái cấp vốn đi ra là một phần đặc biệt lớn của thị trường tái cấp vốn khi lãi suất thị trường đang tăng lên: 6 trong điều kiện như vậy, người tiêu dùng chỉ đơn giản là tìm cách để giảm các khoản thanh toán thế chấp hàng tháng của họ và sẽ không tái tài trợ . Theo khảo sát tái tài trợ Freddie Mac mới nhất , 87% của tất cả các khoản tái cấp vốn trong quý thứ ba của năm 2007 là các dòng tái cấp vốn bị rút ra. Nó sẽ giúp ích trong việc cho biết làm thế nào người vay sử dụng các khoản tiền mà họ đã lấy ra (trong một số trường hợp, nó chỉ là để tài trợ cho chi phí đóng cửa) , nhưng hiệu suất cho vay không chứa đựng thông tin này . Dòng vốn chủ sở hữu nhà của tín dụng ( HELOCS ) cho phép người đi vay khai thác vào vốn chủ sở hữu nhà mà không tương đối dài, và thường tốn kém hơn , quá trình có được một thế chấp đầu tiên. Nó cũng cho phép chủ sở hữu để vay số tiền họ muốn khi họ muốn : đó không phải là một cấu trúc thanh toán cố định . Mặt khác , HELOCS thường gắn với một mức lãi suất ngắn hạn, chẳng hạn như LIBOR , và như vậy không đem đến người đi vay lợi ích của các khoản thanh toán thế chấp được biết đến hang tháng. Họ cũng thường mang lợi nhuận cao hơn so với tỷ lệ thế chấp có thể điều chỉnh lần đầu tiên, một lần nữa bù đắp một phần sự linh hoạt và tiến trình ban đầu ít khó khăn . Khi chủ nhà cần tiền, họ có một động lực mạnh mẽ để rút ra vốn chủ sở hữu nhà: miễn là giá trị vượt trội của sự cân bằng thế chấp ít hơn $ 1.100.000 hoặc giá mua nhà của họ cộng với chi phí cải tiến vốn, người vay có thể khấu trừ lãi suất thế chấp trên khoản vay mua nhà. Chúng ta nên lưu ý, những lợi ích thuế được phân phối không đồng đều vì các hộ gia đình có thu nhập thấp mà không ghi rõ từng mục và tận dụng các khoản tái cấp vốn rút ra và giao dịch vốn chủ sở hữu miễn thuế cho một khoản thế chấp được thanh toán một cách hiệu quả dựa trên cơ sở sau thuế. Người đi vay cũng có thể được hưởng lợi trên thực tế là bởi vì một thế chấp là một khoản cho vay được bảo đảm và chi phí của nó nói chung sẽ thấp hơn so với nợ, nợ thẻ tín dụng hay một khoản vay cá nhân. Nhưng người tiêu dùng có những động cơ rất khác nhau cho lý do tại sao họ vay nợ dựa trên vốn chủ sở hữu nhà, và các động cơ khác nhau có thể cho chúng ta biết điều gì đó về khoản tín dụng trong tương lai. Người đi vay có bốn động cơ cho việc rút vốn chủ sở hữu ra khỏi nhà của họ: tiêu thụ lâu bền (hoặc 7 không lâu bền ) cải thiện nhà (có thể được xem như là bao gôm cả một hàng tiêu dùng và đầu tư ), cân bằng lại danh mục đầu tư, và hợp nhất hóa đơn. Những người không có tài sản thanh khoản cao thường tối ưu hóa bằng cách sử dụng vốn chủ sở hữu nhà để mua một vật dụng tiêu thụ lâu bền, chẳng hạn như một chiếc xe, vì một cơ chế tài chính như vậy làm giảm chi phí vốn và cho phép tiêu thụ dễ dàng và trôi chảy. Khi các khoản thế chấp dưới chuẩn gần đây đã bùng phát mạnh trong phương tiện truyền thông lại, những nhà bình luận đã quên mất rằng họ cho phép các hộ gia đình để có được tài chính tiêu dùng với giá rẻ hơn so với các phương pháp tài trợ khác: đặc biệt, một khoản thế chấp với lãi suất cố định cũng có thể ít tốn kém cho người tiêu dùng hơn cho vay dưới chuẩn. Việc sử dụng vốn chủ sở hữu nhà để mua một thứ tiêu dùng lâu bền cũng chỉ có tác dụng dần dần vào bảng cân đối nhà ơ, như một trong những tài sản mua thông qua vốn chủ sở hữu là một sự sụt giảm giá, một khoản chi phí nhưng không phải là ngay lập tức. Mặt khác, khi người tiêu dùng sử dụng vốn chủ sở hữu nhà cho những thứ không lâu bền, họ đang làm bảng cân đối hộ gia đình của họ xấu đi ngay lập tức. Tuy nhiên, khi người ta bị mất việc làm hoặc bị bệnh, vốn chủ sở hữu nhà có thể cho phép tiêu thụ trôi chảy hơn ngoại trừ khả năng thanh toán . Cho dù một hộ gia đình sử dụng vốn chủ sở hữu nhà để mua hàng tiêu dùng lâu bền hay không cũng có thể là một yếu tố dự báo quan trọng về hiệu suất cho vay : những người sử dụng vốn chủ sở hữu nhà để tài trợ cho hàng tiêu dùng có thể sẽ là ở một vị trí tài chính khác nhau với những người sử dụng nó để tài trợ cho việc tiêu thụ ngay lập tức. Không may, thật khó khăn để biết liệu đây là trường hợp vì người vay không phải luôn luôn cần thiết để xác định mục đích mà họ sử dụng đến vốn chủ sở hữu nhà của họ, đặc biệt là khi sử dụng HELOCS. Việc sử dụng vốn chủ sở hữu nhà để tài trợ cho việc sửa chữa nhà là một vấn đề khác. Trong khi sữa chửa nhà không cần thiết tăng giá trị nhà trên cơ sở đồng đô la, một số trường hợp sửa chữa thực sự làm cho giá trị vượt quá chi phí (mái nhà và cửa sổ mới có thể là ví dụ về điều này). Do đó, vốn chủ sở hữu nhà 8 được sử dụng để tài trợ cho việc sửa chữa nhà không nhất thiết phải giảm vốn chủ sở hữu, và như vậy không nhất thiết phải tăng khả năng của mặc định. Sử dụng vốn chủ sở hữu nhà để tái cân bằng danh mục đầu tư cũng có thể tạo ra hành vi phản xạ một cách tối ưu. Khi các hộ gia đình lấy một phần đáng kể tài sản của họ trong vốn chủ sở hữu nhà, mua chứng khoán và trái phiếu sẽ tạo ra lợi ích đa dạng hóa đáng kể. Tuy nhiên, sự gia tăng đòn bẩy khiến rủi ro tăng lên, và nếu hộ gia đình thay đổi vốn chủ sở hữu nhà từ 20 % đến 10%, tức là tăng tỷ lệ đòn bẩy của nó, và do đó, là tăng gấp đôi của mình nguy cơ liên quan đến nhà ở. Trong ngắn hạn, nó không phải là rõ ràng cho dù các hộ gia đình đã giảm nguy cơ tổng thể của họ bằng cách vay mượn không dựa trên căn nhà của họ để mua các tài sản khác. Để đưa ra một ví dụ, giả sử một thị trường nhà ở địa phương có một độ lệch chuẩn của 5% trong lợi nhuận, trong khi một quỹ chỉ số có lợi nhuận 10%. Mối tương quan giữa hai thị trường là 0,5. Giả sử tất cả sự giàu có của hộ gia đình đều dựa trên vốn chủ sở hữu nhà, và tỷ lệ cho vay của nó là 20%. Nếu phải mất một nửa giá trị căn nhà và đặt nó trong quỹ, các LTV hiện tại là 90%. Độ lệch chuẩn của danh mục đầu tư hộ gia đình có bây giờ trong tăng từ 25% đến 28%, bởi vì hiệu ứng đòn bẩy bù đắp tác dụng đa dạng hóa. Cuối cùng việc sử dụng vốn chủ sở hữu nhà để củng cố hóa đơn chỉ có hai đặc điểm bù trừ của một hộ gia đình: một mặt, nó có thể được sử dụng vốn chủ sở hữu nhà để giảm tổng chi phí nợ, trong trường hợp này nó làm giảm rủi ro tín dụng chung của hộ gia đình. Mặt khác, nó cũng có thể chỉ ra rằng một hộ gia đình có đang gặp rắc rối vì vay nhiều nợ. Nếu một hộ gia đình gia nhập vào thị trường cho vay dưới chuẩn vì họ có một số điểm FICO thấp, sự cần thiết phải củng cố nợ để khẳng định việc đánh giá xứng đáng tín dụng của một hộ gia đình. 2.1.2. Người mua nhà lần đầu tiên Chính phủ Hoa Kỳ từ lâu đã khuyến khích sở hữu nhà . Vì thế, đã có một loạt các ưu đãi về thuế đối với nhà ở chủ sở hữu chiếm đóng , cũng như các tổ chức tài chính nhà ở chuyên ngành, bao gồm cả tiết kiệm và cho vay , Cục Quản lý nhà đất liên bang , hệ thống Ngân hàng Liên bang Home Loan , Fannie Mae 9 và Freddie Mac . Đồng thời , những người ủng hộ đã ghi nhận sự khác biệt về tỷ lệ sở hữu nhà trên chủng tộc và lớp thu nhập . Một số nhà bình luận , chẳng hạn như Melvin Oliver và Michael Sherraden , đã chỉ ra rằng vốn sở hữu nhà là phương pháp chủ yếu mà tầng lớp trung lưu và tầng lớp trung bình thấp người Mỹ đã tích lũy sự giàu có. Có thể với tỷ lệ khác nhau của sở hữu nhà, do đó, ngăn ngừa dân tộc thiểu số và các hộ gia đình có thu nhập thấp tích lũy của cải . Oliver và Sherraden hầu như không đơn độc trong việc chia sẻ quan điểm này – những nhà chính trị dường như nghĩ rằng cả sự giàu có và hành vi xã hội tốt phát sinh từ việc sở hữu nhà. Sẽ hữu ích nếu biết người vay sử dụng các khoản tiền mà họ đã vay (trong một số trường hợp, nó chỉ dùng để tài trợ cho việc đóng kịch), nhưng hiệu suất cho vay không chứa thông tin này . Do đó, chính sách của chính phủ đã khuyến khích cho vay để thúc đẩy các khoản vay cho các hộ gia đình có thu nhập thấp và dân tộc thiểu số; họ đã sử dụng đòn bẩy để làm điều này, là Đạo luật Tái đầu tư cộng đồng và mục tiêu nhà ở giá cả thấp của GSEs . Thông điệp tới người thuê nhà thu nhập thấp rất rõ ràng: sở hữu nhà là một điều tốt cùng với việc rất ít quan tâm đến vị trí của ngôi nhà, quyền sử dụng dự kiến và chi phí thế chấp dài hạn. Do đó, dân tộc thiểu số và các hộ gia đình có thu nhập thấp với số điểm FICO thấp và ít tiền mặt cho một sự thanh toán thấp được khuyến khích sử dụng các khoản vay dưới chuẩn để mua nhà ngay cả trong những thị trường mà cơ hội cho sự đánh giá cao bị hạn chế. Chúng ta nên làm rõ rằng khi chúng ta nói cơ hội cho sự đánh giá cao bị hạn chế, chúng ta không nhất thiết có nghĩa là các thành phố bên trong: một số đó trải nghiệm tăng đáng kể về giá trị giữa cuối những năm 1990 và 2005, và ngay cả với sự sụt giảm trong những năm qua, là đáng kể cao hơn trong giá trị hơn họ mười năm trước. Ví dụ , ngay cả trong khu vực đô thị vành đai , như Detroit, Cleveland, Buffalo và Pittsburgh giá trị danh nghĩa tăng 40 đến 60 phần trăm trong giai đoạn 1997-2007. Ngược lại, ở những nơi có nguồn cung nhà ở co giãn, chẳng hạn như trên rìa của một khu vực đô thị , tốc độ tăng trưởng giá nhà đất có thể đã được gắn liền với chi phí xây dựng mới . Ví dụ, Nhà Trắng của George Bush đưa ra tuyên bố như sau trong một thông cáo báo chí : Tổng thống tin rằng sở hữu nhà là nền tảng của cộng đồng sôi động và lợi ích gia đình cá 10 nhân bằng cách xây dựng sự ổn định và an ninh tài chính dài hạn của Mỹ. Trong tháng 6 năm 2002, Tổng thống Bush đã ban hành Thách thức sở hữu nhà của Mỹ đối với các ngành công nghiệp bất động sản và tài chính thế chấp để khuyến khích họ tham gia vào các nỗ lực để thu hẹp khoảng cách tồn tại giữa tỷ lệ sở hữu nhà của người thiểu số và không thiểu số. Chủ tịch cũng công bố mục tiêu tăng số lượng các chủ nhà thiểu số của ít nhất 5,5 triệu gia đình trước khi kết thúc thập kỷ này. Dưới sự lãnh đạo của ông, tỷ lệ sở hữu nhà chung của Mỹ trong quý thứ hai của năm 2004 là ở mức cao mọi thời đại của 69,2 phần trăm, dân tộc thiểu số sở hữu nhà lập kỷ lục mới của 51 phần trăm trong quý II, tăng 0,2 điểm phần trăm so với quý trước và tăng 2,1 điểm phần trăm so với một năm trước đây. Tuy nhiên, với các sản phẩm cho vay cho phép vay để trở thành chủ sở hữu với ít hoặc không có vốn chủ sở hữu , triển vọng trở thành một chủ nhà chắc chắn là không thể cưỡng lại đối với nhiều gia đình không bao giờ nghĩ rằng họ sẽ có thể trở thành chủ nhà. Cho vay dưới chuẩn cho phép vay mượn để mua một ngôi nhà mà không có vốn chủ sở hữu và theo dữ liệu đầ
Luận văn liên quan