1.1. Với nhà văn có thể anh ta sáng tác rất nhiều, nhưng ñể có ñược tác
phẩm neo bám vào lòng người ñọc là ñiều không dễ, thậm chí rất hiếm hoi.
Văn chương như một trò bập bênh nghệ thuật với những luật chơi ngoắt
ngoéo vô hình, ñã thách thức tất cả những ai lao vào con ñường cầm bút. Nó
chẳng loại trừ ai, sẵn sàng hê tung nếu như anh ta không ñủ bản lĩnh và lượng
sức mình trong cuộc ñua chen choán ñầy ảo tưởng. Trên bước ñường gập
ghềnh làm nghệ thuật, Nguyễn Huy Thiệp ñã tự lựa cho mình một lối ñi riêng,
ñể khẳng ñịnh tên tuổi mình và khuấy ñộng làn sóng phê bình văn học.
Nguyễn Huy Thiệp không phải là người ñầu tiên mở ñầu cho sự nghiệp Đổi
mới Văn học Việt Nam sau 1975, nhưng chắc chắn nhắcñến sự nghiệp Đổi
mới văn học, không thể không có tên ông.
Nguyễn Huy Thiệp, trước hết, ñược biết tới như là một “hiện tượng lạ”
trong cao trào ñổi mới văn học Việt Nam từ sau 1986. Truyện ngắn Nguyễn
Huy Thiệp vừa kế thừa, bảo lưu những yếu tố thuộc về tâm thức truyền thống,
mặt khác lại vừa “ñối thoại về tư tưởng giữa các nhân vật và trở thành cuộc
ñối thoại với chính bạn ñọc” [77; 251]. Bên cạnh ñó, do thấm ñượm cảm quan
hiện ñại, Nguyễn Huy Thiệp ñã phơi bày một thế giớixáo trộn, ngổn ngang
với những mảnh vỡ hiện thực phi lý của thời hậu chiến khi chuyển sang nền
kinh tế thị trường. Nhiều nhân vật trong truyện ngắn của ông mang dáng dấp
của truyện truyền kì, cổ tích, hay những nhân vật lịch sử ñều ñược soi chiếu
dưới cái nhìn “lạ hóa”, “giải thiêng”, gợi lên cảm giác lo âu, bất an, và hơn
hết là tinh thần “tự phê”, “tự nghiệm” ñã giúp ñộc giả có cái nhìn “phản tỉnh”.
Có thể nói không quá rằng, một mình Nguyễn Huy Thiệp không làm nên
ñược diện mạo của nền văn học Việt Nam sau 1975 ñếnnay, nhưng một mình
2
Nguyễn lại có thể ñào xới lên nhiều vấn ñề thuộc vềbản chất văn học: “hạt
nhân các sáng tác của anh vẫn không ñi ra ngoài vấnñề con người” [77; 545],
chính ñiều này ñã làm ñiểm tựa ñể truyện ngắn của ông tạo nên sức bật khỏi
ảnh hưởng văn học trước 1975.
153 trang |
Chia sẻ: superlens | Lượt xem: 10414 | Lượt tải: 13
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Luận văn Không gian và thời gian nghệ thuật trong truyện ngắn Nguyễn Huy Thiệp, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
BỘ GIÁO DỤC VÀ ĐÀO TẠO
TRƯỜNG ĐẠI HỌC SƯ PHẠM HÀ NỘI
----------
ĐOÀN TIẾN DŨNG
KHÔNG GIAN VÀ THỜI GIAN NGHỆ THUẬT
TRONG TRUYỆN NGẮN NGUYỄN HUY THIỆP
LUẬN VĂN THẠC SĨ KHOA HỌC NGỮ VĂN
HÀ NỘI, 2010
BỘ GIÁO DỤC VÀ ĐÀO TẠO
TRƯỜNG ĐẠI HỌC SƯ PHẠM HÀ NỘI
----------
ĐOÀN TIẾN DŨNG
KHÔNG GIAN VÀ THỜI GIAN NGHỆ THUẬT
TRONG TRUYỆN NGẮN NGUYỄN HUY THIỆP
Chuyên ngành : Văn học Việt Nam
Mã số : 60.22.34
LUẬN VĂN THẠC SĨ KHOA HỌC NGỮ VĂN
Người hướng dẫn khoa học: GS. TS. TRẦN ĐĂNG XUYỀN
HÀ NỘI, 2010
LỜI CẢM ƠN
Luận văn này được hoàn thành tại khoa Văn, trường Đại học Sư
phạm Hà Nội, dưới sự hướng dẫn tận tình chu đáo của GS.TS. Trần Đăng
Xuyền. Tác giả xin bày tỏ lời cảm ơn chân thành tới thầy hướng dẫn, người
đã dành cho tác giả những gợi dẫn khoa học quan trọng trong quá trình
nghiên cứu, hoàn thành luận văn. Tác giả cũng xin gửi lời cảm ơn tới quí
thầy cô giáo bộ môn Văn học Việt Nam 2 trường Đại học Sư phạm Hà Nội,
Viện văn học, đã đóng góp nhiều ý kiến cho tác giả trong quá trình soạn
thảo. Đồng thời, tác giả cũng bày tỏ lời cảm ơn chân thành tới Phòng Quản
lí khoa học trường Đại học Sư phạm Hà Nội đã tạo điều kiện thuận lợi cho
tác giả trong quá trình học tập nghiên cứu.
Hà Nội, ngày 10 tháng 10 năm 2010
Tác giả
Đoàn Tiến Dũng
1
MỤC LỤC
PHẦN MỞ ĐẦU ..................................................................................... 01
1. Lí do chọn đề tài ............................................................................ 01
2. Lịch sử vấn đề ................................................................................ 03
3. Đối tượng và phạm vi nghiên cứu ......................................................... 11
4. Phương pháp nghiên cứu. ............................................................... 11
5. Đóng góp của luận văn ......................................................................... 12
6. Cấu trúc luận văn ...................................................................................... 12
CHƯƠNG 1. KHÔNG GIAN NGHỆ THUẬT TRONG TRUYỆN
NGẮN NGUYỄN HUY THIỆP ............................................................. 13
1.1. Không gian bối cảnh xã hội. ..................................................................... 14
1.1.1. Không gian “láo nháo, thản nhiên rất đời và ô trọc” ... 14
1.1.2. Không gian tù đọng quẩn quanh bế tắc .... .................. 21
1.2. Không gian bối cảnh thiên nhiên .................................................... 26
1.2.1. Không gian dòng sông ................................................ 26
1.2.2. Không gian biển cả ..................................................... 31
1.2.3. Không gian rừng núi ................................................... 33
1.2.4. Không gian đồng quê .................................................. 36
1.3. Không gian tâm trạng .................................................................... 38
1.3.1. Không gian tâm tưởng tâm linh vô thức . .................... 38
1.3.2. Không gian huyền thoại thực-ảo ................................. 42
2
CHƯƠNG 2. THỜI GIAN NGHỆ THUẬT TRONG TRUYỆN NGẮN
NGUYỄN HUY THIỆP ......................................................................... 48
2.1. Thời gian trần thuật ........................................................................ 48
2.1.1. Đảo lộn thời gian sự kiện .............................................. 50
2.1.2. Tự sự dòng ý thức và đồng hiện thời gian .................... 59
2.2. Thời gian tâm trạng ......................................................................... 64
2.2.1. Cái nhìn hồi cố ............................................................... 65
2.2.2. Cái nhìn trải nghiệm . ..................................................... 70
2.3. Nhịp điệu thời gian ........ ................................................................. 74
2.3.1. Nhịp điệu thời gian nhanh gấp ........................................ 75
2.3.2. Nhịp điệu thời gian lặp lại ............................................... 80
CHƯƠNG 3. MỐI QUAN HỆ GIỮA KHÔNG GIAN VÀ THỜI GIAN
NGHỆ THUẬT . ..................................................................................... 86
3.1.Tổ chức không gian trong sự kết hợp với thời gian ........ . ................... 86
3.2. Sự luân chuyển không gian, thời gian nghệ thuật .. ............................ 89
3.3. Không gian được tổ chức theo nguyên tắc tương phản .................... 100
3.4.Thời gian nhân vật và trình tự thời gian trần thuật được hiện đại hoá.111
KẾT LUẬN .. ........................................................................................ 116
TÀI LIỆU THAM KHẢO .................................................................... 119
1
PHẦN MỞ ĐẦU
1. Lí do chọn đề tài
1.1. Với nhà văn có thể anh ta sáng tác rất nhiều, nhưng để có được tác
phẩm neo bám vào lòng người đọc là điều không dễ, thậm chí rất hiếm hoi.
Văn chương như một trò bập bênh nghệ thuật với những luật chơi ngoắt
ngoéo vô hình, đã thách thức tất cả những ai lao vào con đường cầm bút. Nó
chẳng loại trừ ai, sẵn sàng hê tung nếu như anh ta không đủ bản lĩnh và lượng
sức mình trong cuộc đua chen choán đầy ảo tưởng. Trên bước đường gập
ghềnh làm nghệ thuật, Nguyễn Huy Thiệp đã tự lựa cho mình một lối đi riêng,
để khẳng định tên tuổi mình và khuấy động làn sóng phê bình văn học.
Nguyễn Huy Thiệp không phải là người đầu tiên mở đầu cho sự nghiệp Đổi
mới Văn học Việt Nam sau 1975, nhưng chắc chắn nhắc đến sự nghiệp Đổi
mới văn học, không thể không có tên ông.
Nguyễn Huy Thiệp, trước hết, được biết tới như là một “hiện tượng lạ”
trong cao trào đổi mới văn học Việt Nam từ sau 1986. Truyện ngắn Nguyễn
Huy Thiệp vừa kế thừa, bảo lưu những yếu tố thuộc về tâm thức truyền thống,
mặt khác lại vừa “đối thoại về tư tưởng giữa các nhân vật và trở thành cuộc
đối thoại với chính bạn đọc” [77; 251]. Bên cạnh đó, do thấm đượm cảm quan
hiện đại, Nguyễn Huy Thiệp đã phơi bày một thế giới xáo trộn, ngổn ngang
với những mảnh vỡ hiện thực phi lý của thời hậu chiến khi chuyển sang nền
kinh tế thị trường. Nhiều nhân vật trong truyện ngắn của ông mang dáng dấp
của truyện truyền kì, cổ tích, hay những nhân vật lịch sử đều được soi chiếu
dưới cái nhìn “lạ hóa”, “giải thiêng”, gợi lên cảm giác lo âu, bất an, và hơn
hết là tinh thần “tự phê”, “tự nghiệm” đã giúp độc giả có cái nhìn “phản tỉnh”.
Có thể nói không quá rằng, một mình Nguyễn Huy Thiệp không làm nên
được diện mạo của nền văn học Việt Nam sau 1975 đến nay, nhưng một mình
2
Nguyễn lại có thể đào xới lên nhiều vấn đề thuộc về bản chất văn học: “hạt
nhân các sáng tác của anh vẫn không đi ra ngoài vấn đề con người” [77; 545],
chính điều này đã làm điểm tựa để truyện ngắn của ông tạo nên sức bật khỏi
ảnh hưởng văn học trước 1975.
1.2. Ngay từ những sáng tác đầu tay, tác phẩm của Nguyễn Huy Thiệp
đã “có một sức hấp dẫn khó cưỡng lại được” [77; 458], và được các nhà
nghiên cứu, các nhà văn trong nước và ở nước ngoài đánh giá cao về nghệ
thuật. Nhiều tác phẩm của ông thực sự “gây hấn” với quan điểm văn chương
truyền thống, nó trượt khỏi khung khổ truyện ngắn trước kia và tích cực đẩy
xa hơn nữa quá trình dân chủ hóa đời sống văn học. Có thể nói, Nguyễn Huy
Thiệp là nhà văn có ý thức cách tân truyện ngắn từ rất sớm, đồng thời cũng là
người cầm bút có ý thức triệt để về vấn đề không gian và thời gian. Tính đa
chiều không gian và nhiều lớp thời gian trong truyện ngắn của ông đặc biệt
thú vị, nhưng cũng hết sức phức tạp, khó khăn khi nghiên cứu. Thú vị ở chỗ
nó mở ra một cái nhìn mới vào thế giới, vào con người; phức tạp và khó khăn
bởi sự chằng chịt đa tầng không chỉ trên nội dung văn bản mà còn nằm ở
chiều sâu ngôn ngữ, không phải ai cũng cảm nhận hết. Việc xử lí không gian
và thời gian trong truyện ngắn Nguyễn Huy Thiệp đã được các nhà nghiên
cứu đặt thành vấn đề quan trọng. Mới nhìn qua, có vẻ hai khái niệm này
không phải là hiện tượng phổ biến trong sáng tác của ông. Thế nhưng, thực tế
cho thấy, trong nhiều tác phẩm, không gian và thời gian là nơi thể hiện rõ nhất
cảm quan đời sống của Nguyễn Huy Thiệp. Nó chính là mạch ngầm liên kết
các hình tượng văn bản nghệ thuật mà ông sáng tạo ra, đầy sắc thái riêng.
Từ những lí do trên, Luận văn hi vọng sẽ góp thêm một tiếng nói vào
việc nghiên cứu thế giới nghệ thuật truyện ngắn Nguyễn Huy Thiệp, cụ thể là
vấn đề không gian, thời gian nghệ thuật. Qua việc giới thiệu một vấn đề phức
tạp như vậy, luận văn cũng giúp cho việc giảng dạy, nghiên cứu văn học Việt
3
Nam hiện đại nói chung và truyện ngắn Nguyễn Huy Thiệp nói riêng. Như
vậy, với đề tài: Không gian và thời gian nghệ thuật trong truyện ngắn Nguyễn
Huy Thiệp vừa có ý nghĩa lí luận, vừa có ý nghĩa thực tiễn, nó đáp ứng được
những tiêu chí cần thiết đối với đề tài một luận văn cao học.
2. Lịch sử vấn đề
Việc nghiên cứu không gian - thời gian nghệ thuật một cách có ý thức
chỉ xuất hiện từ sau lí thuyết thi pháp học hiện đại được các nhà nghiên cứu
giới thiệu và vận dụng phổ biến ở Việt Nam. Trong khuôn khổ của một luận
văn cao học, dưới đây chúng tôi sẽ cố gắng tìm hiểu những ý kiến của các nhà
nghiên cứu về vấn đề không gian, thời gian nghệ thuật nói chung. Sau đó
chúng tôi xin điểm qua tình hình nghiên cứu về không gian thời gian nghệ
thuật trong truyện ngắn Nguyễn Huy Thiệp.
2.1. Tình hình nghiên cứu về không gian - thời gian nghệ thuật
Sau đây là những bài viết hoặc công trình của các nhà nghiên cứu có đề
cập trực tiếp hoặc gián tiếp đến vấn đề không gian và thời gian ở các tác giả
khác có liên quan đến đề tài mà luận án đang thực hiện. Dẫn theo thời gian
xuất bản:
1. Trần Đình Sử, (1982), Thời gian nghệ thuật trong “Truyện Kiều” và
cảm quan hiện thực của Nguyễn Du, Tạp chí Nghiên cứu văn học số 05.
Trong bài viết này, nhà nghiên cứu đã nhìn nhận thời gian và không
gian từ phía khát vọng, hành động của nhân vật, tính chất phũ phàng
của các thế lực.
2. Phan Ngọc, (1985), Tìm hiểu phong cách Nguyễn Du trong “Truyện
Kiều”, Nxb KHXH. Toàn bộ công trình không bàn nhiều và trực tiếp
đến vấn đề không gian và thời gian, nhưng đáng chú ý ở chương IV có
tiêu đề: Cách bố cục “Truyện Kiều” theo yêu cầu của kịch. Tác giả
4
công trình đã phân tích “những lời đoán trước”, “những giấc mộng”,
tức những yếu tố liên quan đến thời gian.
3. Đặng Thị Hạnh, (1987), Tiểu thuyết Huy-gô, Nxb ĐH&THCN. Ngoài
công trình này, bà còn rất nhiều bài nghiên cứu trên Tạp chí Nghiên
cứu văn học viết về Thâm Tâm, Xuân Diệu trong đó đề cập nhiều
đến vấn đề thời gian ẩn.
4. Trần Đình Sử, (1987), Thi pháp thơ Tố Hữu, Nxb Tác phẩm Mới.
Trong cuốn chuyên luận này có 2 chương về: Không gian nghệ thuật;
Thời gian nghệ thuật, tác giả trình bày từ lí luận đến thực tiễn sáng tác
của các nhà văn lớn trên thế giới và trong nước, chủ yếu là thơ Tố Hữu.
5. Phùng Văn Tửu, (1990), Tiểu thuyết Pháp hiện đại, Những tìm tòi đổi
mới, Nxb KHXH và Mũi Cà Mau. Cuốn sách được chia là 4 chương.
Trong chương 4 với tiêu đề: Người kể chuyện và các điểm nhìn, trong
đó có phần Di chuyển điểm nhìn trên trục thời gian nói về sự xáo trộn
không gian và thời gian trên cùng một sự kiện mà có nhiều điểm nhìn,
cách kể lại vào những thời điểm khác nhau.
6. Trần Đăng Suyền, (1991), Thời gian và không gian trong thế giới nghệ
thuật của Nam Cao, Tạp chí Nghiên cứu văn học số 05. Trong bài viết
này, tác giả nhận định: “Cảm quan về thời gian và không gian gắn liền
với cảm quan về con người và cuộc đời, với mơ ước và lí tưởng của
nhà văn” [85; 243].
7. Nguyễn Xuân Kính, (1992), Thi pháp ca dao, Nxb KHHXH. Trong
công trình này, tác giả nghiên cứu về thời gian trong ca dao và cho
rằng thời gian trong ca dao là thời gian hiện tại, thời gian diễn xướng
8. A. JA Guervich, (1996), Các phạm trù văn hoá trung cổ (Người dịch:
Hoàng Ngọc Hiến), Nxb GD. Trong mục Những biểu tượng không gian
5
– thời gian thời Trung cổ, tác giả cho rằng: “Thời gian và không gian là
những thông số quyết định sự tồn tại của thế giới” [34; 30].
9. Nguyễn Thị Bình (1996), Những đổi mới của văn xuôi nghệ thuật Việt
Nam sau 1975 (khảo sát trên những nét lớn), LA. PTSKH Ngữ văn, ĐH
Sư phạm Hà Nội. Nhà nghiên cứu cho rằng: “Văn xuôi sau 1975, không
gian nghệ thuật phổ biến là không gian sinh hoạt đời thường, không
gian mang tính chất cá nhân riêng tư” [15; 136].
10. Bùi Văn Tiếng (1997), Thời gian nghệ thuật trong tiểu thuyết Vũ Trọng
Phụng, Nxb Văn hóa. Ở công trình này, tác giả nghiên cứu thời gian và
không gian trong những tiểu thuyết tiêu biểu của Vũ Trọng Phụng.
11. Trần Đình Sử, (1998), Dẫn luận thi pháp học, Nxb GD. Trong cuốn
sách này tác giả đã dành 2 chương IV và V để nói về thời gian và
không gian nghệ thuật.
12. Nguyễn Thái Hòa, (2000), Những vấn đề thi pháp của truyện, Nxb GD.
Mục đích của công trình nhằm “miêu tả những khái niệm cơ sở của Thi
pháp học thể loại truyện ở góc nhìn ngôn ngữ học” [40; 03].
13. Đặng Anh Đào, (2001), Đổi mới nghệ thuật tiểu thuyết phương Tây
hiện đại, Nxb Đại học Quốc gia, H. Trong mục VIII của cuốn sách, tác
giả cho rằng: “Thời gian là một vấn đề lưu ý đặc biệt trong nghệ thuật
kể chuyệnRiêng đối với lý luận phương Tây, sự quan tâm đặc biệt lại
nghiêng hẳn về trục thời gian hơn không gian” [26; 85].
14. Đào Duy Hiệp, (2008), Phê bình văn học từ lí thuyết hiện đại, Nxb GD.
Trong công trình này, tác giả đã vận dụng một số lí thuyết phê bình
hiện đại để tiếp cận sáng tác văn học từ các cấp độ thời gian. Tác giả đã
ứng dụng lí thuyết vào phân tích một số sáng tác của Cervantes,
Maupassant, Proust
6
15. Nguyễn Mạnh Quỳnh (2008), Tiểu thuyết Vũ Trọng Phụng nhìn từ lí
thuyết thời gian tự sự của G. Genette, Luận án Tiến sỹ Ngữ văn,
Trường ĐHSP Hà Nội. Trong công trình này, tác giả đã xác định được
mô hình thời gian tự sự trong từng loại tiểu thuyết Vũ Trọng Phụng
theo lí thuyết của Genette.
16. Phạm Hồng Lan, (2009), Không gian và thời gian nghệ thuật trong tiểu
thuyết hiện thực 1930-1945, Luận án Luận án Tiến sỹ Ngữ văn, ĐHSP
Hà Nội. Trong công trình nghiên cứu này, tác giả nghiên cứu không
gian và thời gian nghệ thuật trong tiểu thuyết hiện thực.
17. Trần Văn Toàn, (2010), Tả thực với hoạt động hiện đại hoá văn xuôi
hư cấu (fiction) giao thời, (khảo sát trên chất liệu văn học công khai),
Luận án Tiến sỹ Ngữ văn ĐHSP Hà Nội. Trong công trình này, ở
chương 2, tác giả đã đưa ra mô hình không – thời gian trong văn xuôi
hư cấu giao thời và vấn đề tả thực.
Nhận xét: Các nhà nghiên cứu trên đều đã đề cập tới những luận điểm quan
trọng như: Khái niệm không gian; thời gian; thời gian trần thuật; nhịp điệu
thời gian...Tất cả những nhận định của họ rất xác đáng, đặc biệt khá thống
nhất khi đưa ra mô hình không - thời gian đối với từng giai đoạn văn học. Từ
kết quả nghiên cứu thật đáng quí ở các công trình trên, chúng tôi có thể tìm
được các gợi ý cần thiết để đi sâu nghiên cứu một cách tương đối toàn diện
hơn vấn đề không gian và thời gian nghệ thuật trong truyện ngắn của Nguyễn
Huy Thiệp.
2.2. Tình hình nghiên cứu không - thời gian trong truyện ngắn
Nguyễn Huy Thiệp
7
Xung quanh hiện tượng văn chương Nguyễn Huy Thiệp có rất nhiều ý
kiến gây tranh cãi bởi nhiều khuynh hướng khác nhau vì nhà văn này quá
phức tạp. Tuy vậy, Nguyễn Huy Thiệp vẫn cứ viết, và mỗi tác phẩm của ông
ra đời lại là một sự kiện tranh luận. Nhà văn trong nước, ngoài nước, soi chiếu
tác phẩm Nguyễn Huy Thiệp dưới nhiều góc độ, có truyện đánh giá đồng qui,
có truyện khen chê tách biệt. Sau đây chúng tôi xin đề cập đến một số cách
tiếp cận và đánh giá truyện ngắn của ông:
Thứ nhất, ở cách tiếp cận và đánh giá sáng tác của Nguyễn Huy Thiệp
từ góc độ mĩ học, xã hội học:
Một số người đã qui chụp thẳng thắn cho những sáng tạo văn chương
nghệ thuật của ông “chẳng qua là lối viết quá cũ có người đã từng dùng cách
đây vài trăm năm, nay phục chế lại. Đây là kiểu tái hiện văn học hiện thực
những năm 30-40 của thế kỉ trước” [77; 8].
Đỗ Văn Khang cho rằng: Văn của Nguyễn Huy Thiệp “lạnh lùng hằn
học quá”, nhà văn đã cố tình xuyên tạc lịch sử: “Một Quang Trung lẫm liệt
anh minh đánh tan 20 vạn quân Thanh như trở bàn tay, dưới ngòi bút Nguyễn
Huy Thiệp trở thành anh vua hèn. Một Nguyễn Du văn chương như in như tạc
vào cuộc đời, bỗng chốc hóa thành đứa con hoang của cô gái đồng trinh bị tên
đàn ông khốn nạn là nền văn minh Trung Hoa cưỡng hiếp” [77; 415]. Đồng
thời, khi lí giải về “sự sa sút văn chương Nguyễn Huy Thiệp”, tác giả còn chỉ
trích: “Văn Nguyễn Huy Thiệp ngày càng mất bản chất nhân văncàng thô
lỗ tục tằnvà ngày càng rơi vào thói vô chính phủ về lịch sử” [77; 411].
Cùng chiều với luồng suy nghĩ của Đỗ Văn Khang, trong bài Cái tâm
và cái tài của người viết, Mai Ngữ cho rằng: “Truyện ngắn Nguyễn Huy
Thiệp ta thấy có cả tâm lí chán chường, sự chối bỏ không thương tiếc mọi quá
khứ, và tâm lí phá phách hạ bệ thần tượng” [77; 421]. Bên cạnh đó theo nhận
định Nguyễn Vy Khanh: “chuyện anh hùng Đề Thám trong truyện Nguyễn
8
Huy Thiệp cũng là người nhu nhượcĐề Thám cũng sùi bọt như người
thường; một anh bán bánh đa mật ở chợ Kế” [77; 387].
Thứ hai, cách tiếp cận phong cách học:
Tiêu biểu cho lối tiếp cận này có lẽ là nhà nghiên cứu Nguyễn Đăng
Mạnh với lối tiếp cận chân dung – phong cách, nhằm khám phá tư tưởng nghệ
thuật của nhà văn. Nhà nghiên cứu khẳng định và chứng minh một cách khá
thuyết phục: “Thiệp là người không có ý định che giấu cái tôi của mình. Một
cái tôi lưỡng phân: một mặt coi đời là vô nghĩa, là trò đùa một mặt là cái tôi
nghiêm chỉnh đi tìm khuôn mẫu của con người đích thực” [77; 460]. Còn Lê
Minh Hà đã khắc hoạ chân dung Nguyễn Huy Thiệp như sau: “Gương mặt
ông nhàu. Tôi biết rằng có thể ông không nhất thiết trải qua toàn bộ những
cảnh đời mà nhân vật của ông đã trải” [77; 488].
Ngoài ra, khuynh hướng tiếp cận và đánh giá sáng tác của Nguyễn Huy
Thiệp như là những tác phẩm nghệ thuật độc đáo, họ đã tìm thấy trong đấy
những “giọt vàng ròng”, tiêu biểu là Đỗ Đức Hiểu cho rằng: Nguyễn Huy
Thiệp đã “tái tạo truyện ngắn ở Việt Nam vào những năm cuối thế kỉ XX và
nâng nó lên một tầm cao mới”. Tác giả đã thấy “mối liên hệ giữa chuyện và
truyện ngắn như: không gian truyện là mơ hồ, thời gian truyện không xác
định, nhân vật truyện không có cá tính” [77; 474].
Sean Tamis Rose, trong bài Trái tim Thiệp, cho rằng: “Với Nguyễn
Huy Thiệp cần phải luôn luôn dè chừng: đó là nhà văn thực sự, ông ta biết
cách đánh lừa ngôn ngữ” [77; 498].
Hoàng Ngọc Hiến, “người tiên cảm trước con đường đầy sóng gió của
Nguyễn Huy Thiệp”, trong lần tranh luận trực tiếp với Đỗ Văn Khang đã phân
tích mối quan hệ giữa Quang Trung, Gia Long với Vinh Hoa, để chứng minh
rằng không phải Nguyễn Huy Thiệp “bôi nhọ lịch sử” [77; 539].
9
Các ý kiến tranh cãi dù còn đối lập, vẫn cho thấy một điểm chung:
“Nguyễn Huy Thiệp là một tài năng hiếm, độc đáo. Và hạt nhân sáng tác của
anh vẫn không đi ra ngoài vấn đề con người” [77; 564].
Tuy vậy, những nghiên cứu về không gian, thời gian trong truyện ngắn
Nguyễn Huy Thiệp còn rất ít, dưới đây chúng tôi xin tóm tắt cả những ý kiến
trực tiếp cũng như gián tiếp bàn về vấn đề này:
1. Hoàng Ngọc Hiến trong bài Tôi không chúc bạn thuận buồm xuôi gió
đã đề cập gián tiếp đến không gian nghệ thuật trong truyện ngắn Huyền thoại
phố phường. Tác giả cho rằng: “Cảnh Hạnh mò cống tìm nhẫn thật là thảm...y
xắn tay áo rồi đưa tay mò dọc theo cái rãnh đầy bùn, lõng bõng nước chảy,
thậm chí có cả cục phân người” [77; 11].
2. Nguyễn Thị Hương trong bài viết: Lời thoại trong truyện ngắn
Tướng về hưu của Nguyễn Huy Thiệp đã cho rằng không gian trong gia đình
“Tướng về hưu” là “một tấn trò đời” thu nhỏ. Đủ các mọi hạng người, tướng
lĩnh, kĩ sư, bác sĩ, người làm công, cô gái lỡ làng, thằng tùĐủ các sự kiện
tang ma, cưới hỏi” [77; 11]. Chừng ấ