Những ghi nhận ban đầu và câu hỏi xuất phát
Chúng tôi xin được bắt đầu bằng một bài toán hình học trong sách giáo khoa
Toán lớp 8 như sau:
“Cho tứ giác ABCD. Gọi M, N, P, Q lần lượt là trung điểm của các cạnh AB,
BC, CD, DA. Chứng minh rằng tứ giác MNPQ là hình bình hành. Tìm điều
kiện của ABCD để tứ giác MNPQ là:
a/ hình chữ nhật
b/ hình thoi
c/ hình vuông
Chúng tôi ghi nhận được lời giải của một số học sinh lớp 8 sau đây:
“Nếu tứ giác MNPQ là hình chữ nhật (sau khi đã chứng minh được MNPQ là
hình bình hành) thì MN MQ
Mà MN// AC
Mà MQ// BD
Nên AC BD
111 trang |
Chia sẻ: duongneo | Lượt xem: 1171 | Lượt tải: 0
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Luận văn Nghiên cứu didactic về phép kéo theo và phép tương đương trong dạy học Toán ở trung học cơ sơ, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
BỘ GIÁO DỤC VÀ ĐÀO TẠO
TRƯỜNG ĐẠI HỌC SƯ PHẠM TP. HỒ CHÍ MINH
------------------------------------
LÂM THỊ NGỌC DUNG
Chuyên ngành: Lý luận và phương pháp dạy học môn Toán
Mã số : 60 14 10
LUẬN VĂN THẠC SĨ GIÁO DỤC HỌC
Người hướng dẫn khoa học:
TS. TRẦN LƯƠNG CÔNG KHANH
Thành phố Hồ Chí Minh-2009
BỘ GIÁO DỤC VÀ ĐÀO TẠO
TRƯỜNG ĐẠI HỌC SƯ PHẠM TP. HỒ CHÍ MINH
------------------------------------
LÂM THỊ NGỌC DUNG
LUẬN VĂN THẠC SĨ GIÁO DỤC HỌC
:
Thành phố Hồ Chí Minh-2009
Đầu tiên, tôi xin bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến TS. Trần Lương Công
Khanh, người đã tận tình chỉ bảo tôi về mặt nghiên cứu khoa học và đã
cho tôi những ý kiến đóng góp quý giá giúp tôi hoàn thành luận văn này.
Xin trân trọng cám ơn: GS. Claude Comiti, GS. Annie Bessot, GS.
Alain Birebent, PGS.TS. Lê Thị Hoài Châu, PSG.TS. Lê Văn Tiến, TS.
Nguyễn Chí Thành, TS. Lê Thái Bảo Thiên Trung và các quý Thầy Cô đã
nhiệt tình và tận tâm khi tham gia giảng dạy lớp cao học chuyên nghành
Didacdtic Toán khóa 17.
Xin chân thành cám ơn : Ban Giám hiệu và các đồng nghiệp trong tổ
toán trường trung học chuyên Nguyễn Bỉnh Khiêm (thành phố Vĩnh long)
đã giúp đỡ và tạo mọi điểu kiện thuận lợi cho tôi hoàn thành luận văn này.
Xin chân thành cám ơn các bạn cùng lớp Didactic Toán khóa 17 đã
luôn chia sẻ với tôi những buồn vui và khó khăn trong suốt thời gian học
tập.
Cuối cùng, tôi cũng xin chân thành cám ơn gia đình và những người
thân thiết của tôi đã luôn động viên và ủng hộ tôi trong suốt thời gian qua.
Lâm Thị Ngọc Dung
MỞ ĐẦU
II. Những ghi nhận ban đầu và câu hỏi xuất phát
Chúng tôi xin được bắt đầu bằng một bài toán hình học trong sách giáo khoa
Toán lớp 8 như sau:
“Cho tứ giác ABCD. Gọi M, N, P, Q lần lượt là trung điểm của các cạnh AB,
BC, CD, DA. Chứng minh rằng tứ giác MNPQ là hình bình hành. Tìm điều
kiện của ABCD để tứ giác MNPQ là:
a/ hình chữ nhật
b/ hình thoi
c/ hình vuông
Chúng tôi ghi nhận được lời giải của một số học sinh lớp 8 sau đây:
“Nếu tứ giác MNPQ là hình chữ nhật (sau khi đã chứng minh được MNPQ là
hình bình hành) thì MN MQ
Mà MN// AC
Mà MQ// BD
Nên AC BD
Vậy tứ giác ABCD là hình chữ nhật thì hai đường chéo AC và BD vuông góc
với nhau.”
Lí luận tương tự, các em cũng kết luận rằng:
“Vậy tứ giác MNPQ là hình thoi thì hai đường chéo AC và BD bằng nhau”.
“ Vậy tứ giác MNPQ là hình vuông thì hai đường chéo AC và BD vừa bằng
nhau vừa vuông góc với nhau”.
Như vậy, trong lời giải thật ra các em mới tìm được một điều kiện cần trong
khi yêu cầu của bài toán là phải tìm điều kiện cần và đủ. Nói cách khác, học
sinh chỉ mới đưa ra được một điều kiện để MNPQ là hình chữ nhật (tương
ứng hình thoi, hình vuông) mà chưa chứng minh được rằng ngoài điều kiện đã
nêu, bài toán không còn điều kiện nào khác. Vì vậy, học sinh đã nêu ra một
lời giải đúng về mặt kết quả nhưng sai lầm về mặt lập luận.
Từ những ghi nhận ban đầu đó, chúng tôi thấy cần thiết phải đặt ra các câu
hỏi sau đây:
- Phép kéo theo và phép tương đương được sách giáo khoa đưa vào ở
thời điểm nào, bằng cách nào, và nhằm mục đích gì?
- Quan hệ giữa phép kéo theo và phép tương đương được thể hiện như
thế nào trong sách giáo khoa?
- Cách trình bày của sách giáo khoa đã ảnh hưởng thế nào đến việc tiếp
thu của học sinh? Tri thức này được học sinh vận dụng như thế nào?
- Có những qui tắc nào của hợp đồng didactic về phép kéo theo và phép
tương đương đã ảnh hưởng sâu sắc đến việc dạy và học khái niệm này? Nó có
tạo những khó khăn cho học sinh khi vận dụng chúng để giải các bài tập cụ
thể hay không? Ứng xử của giáo viên trước những “sai lầm” về mặt lôgic như
đã nêu trong phần trên?
III. Phạm vi lí thuyết tham chiếu
Để tìm các yếu tố cho phép trả lời các câu hỏi trên, chúng tôi đặt nghiên cứu
của mình trong lí thuyết didactic toán, cụ thể là :
Lí thuyết nhân chủng học didactic
mối quan hệ thể chế , cách tiếp cận sinh thái
mối quan hệ cá nhân
các tổ chức toán học
Khái niệm hợp đồng didactic
IV.Trình bày lại câu hỏi nghiên cứu
Trong khuôn khổ của phạm vi lí thuyết tham chiếu vừa lựa chọn, chúng tôi
trình bày lại các câu hỏi nghiên cứu như sau:
Q1: Những đặc trưng khoa học luận nào của khái niệm phép kéo theo, phép
tương đương có thể được phân tích và tổng hợp từ các công trình nghiên cứu
đã có? Những kiểu tình huống, những kiểu bài toán nào làm cho phép kéo
theo, phép tương đương được xuất hiện? Những đối tượng toán học nào có
ảnh hưởng đến sự hình thành và phát triển khái niệm này?
Q2: Khái niệm phép kéo theo, phép tương đương được trình bày như thế nào
trong chương trình và sách giáo khoa Toán lớp 7 nói riêng và các lớp ở trung
học cơ sở nói chung? Những dạng bài tập nào được sách giáo khoa, sách bài
tập ưu tiên đưa ra trong hệ thống bài tập mà ở đó phép kéo theo, phép tương
đương có khả năng vận hành tốt nhất?
Q3: Cách trình bày của sách giáo khoa có ảnh hưởng gì đến việc học khái
niệm này của học sinh? Đâu là những chướng ngại của học sinh khi học khái
niệm này?
Q4: Những qui tắc nào của hợp đồng didactic được hình thành giữa giáo viên
và học sinh trong quá trình dạy- học khái niệm này?
V. Mục đích nghiên cứu và phương pháp nghiên cứu
Mục đích nghiên cứu của đề tài này là đi tìm câu trả lời cho các câu hỏi đã
nêu ra ở trên.
Để làm được điều đó, chúng tôi tiến hành các nghiên cứu sau đây:
- Phân tích, tổng hợp các tài liệu hoặc các công trình đã được công bố
về lịch sử toán học hay về khoa học luận để làm rõ nghĩa của phép
kéo theo, phép tương đương. Kết quả này sẽ là câu trả lời cho câu hỏi
Q1 và là cơ sở tham chiếu cho mối quan hệ thể chế nghiên cứu ở
phần sau.
- Phân tích chương trình và sách giáo khoa Việt Nam có so sánh, đối
chiếu với sách giáo khoa của Pháp. Đồng thời tiến hành phân tích các
tổ chức toán học có liên quan đến khái niệm phép kéo theo, phép
tương đương để làm rõ các câu hỏi Q2, Q3, Q4. Từ đó, có thể đưa ra
các giả thuyết nghiên cứu.
- Triển khai một thực nghiệm để kiểm chứng về tính thỏa đáng của các
giả thuyết nghiên cứu nêu ra ở trên và làm rõ ảnh hưởng của mối
quan hệ thể chế của khái niệm này lên mối quan hệ cá nhân của học
sinh.
VI. Tổ chức của luận văn
Ngoài phần mở đầu và phần kết luận, luận văn gồm có bốn chương:
- Mở đầu: những ghi nhận ban đầu và câu hỏi xuất phát
- Chương 1: Nghiên cứu mối quan hệ thể chế với khái niệm phép kéo
theo, phép tương đương.
- Chương 2: Nghiên cứu khoa học luận về các khái niệm phép kéo
theo, phép tương đương.
- Chương 3: Nghiên cứu sự vận hành của phép kéo theo, phép tương
đương trong việc giải một số bài toán hình học tiêu biểu và trong việc
giải các phương trình có chứa căn, các phương trình có chứa ẩn ở
mẫu và các bài toán có tham số.
- Chương 4: Thực nghiệm để kiểm tra rính thỏa đáng của các giả
thuyết nghiên cứu đã nêu ở trên.
- Phần kết luận: Tóm tắt các kết quả đạt được ở chương 1, 2, 3, 4 và
nêu một số hướng nghiên cứu mở ra từ luận văn .
Chương 1.
Nghiên cứu mối quan hệ thể chế với các khái niệm
phép kéo theo, phép tương đương
Chương này phân tích chương trình hiện hành, sách giáo viên, sách giáo
khoa, sách bài tập Toán các lớp 7, 8, 9 để làm rõ mối quan hệ thể chế với các khái
niệm phép kéo theo, phép tương đương và những điều kiện, ràng buộc của thể chế
đối với các khái niệm này. Trong khi phân tích, chúng tôi xem sách giáo viên không
những là văn bản chính thức giải thích cho chương trình và sách giáo khoa mà còn
là tài liệu cơ bản có ảnh hưởng lớn đến việc thực hành giảng dạy của giáo viên
trong lớp học.
1.1 Phép kéo theo, phép tương đương trong chương trình Toán
trung học cơ sở
Chương trình Toán trung học cơ sở không đưa vào các khái niệm Phép kéo
theo, phép tương đương như là hai đối tượng tri thức với đầy đủ tên gọi và định
nghĩa của chúng. Việc này được thực hiện trễ hơn ở trung học phổ thông. Tuy
nhiên, một số yếu tố liên quan đến phép kéo theo, phép tương đương được đưa dần
vào chương trình trung học cơ sở, bắt đầu từ phân môn Hình học lớp 7. Tại sao
chương trình lại chọn Hình học thay vì Đại số, chọn lớp 7 thay vì một lớp khác để
đưa vào phép kéo theo, phép tương đương? Chúng tôi sẽ phân tích sự lựa chọn này
trong phần sau.
1.1.1.Phép kéo theo, phép tương đương trong chương trình Toán 7
Tiến độ thực hiện chương trình Toán 7 được Bộ Giáo dục và Đào tạo quy
định như sau:
Học kỳ 1 (72 tiết)
4 tiết x 19 tuần = 76 tiết
Đại số (42 tiết)
2 tiết x 15 tuần đầu = 30
tiết
3 tiết x 4 tuần cuối = 12 tiết
Hình học (34 tiết)
2 tiết x 15 tuần đầu = 30 tiết
1tiết x 4 tuần cuối = 4 tiết
Học kỳ 2 (68 tiết)
4 tiết x 18 tuần = 72 tiết
Đại số (32 tiết)
2 tiết x 14 tuần đầu = 28
Hình học (40tiết)
2 tiết x 14 tuần đầu = 28tiết
tiết
1 tiết x 4 tuần cuối = 4 tiết
3 tiết x 4 tuần cuối = 12 tiết
Cả năm (148 tiết)
4 tiết x 37 tuần = 148 tiết
Đại số (74 tiết) Hình học (74 tiết)
Định lí - bài đầu tiên liên quan đến phép kéo theo - được xếp cuối chương I
(Đường thẳng vuông góc. Đường thẳng song song) của phân môn Hình học, rơi vào
tiết 12, tuần thứ 6 của học kỳ 1. Mục tiêu về kiến thức, kỹ năng cơ bản, tư duy của
bài học là “biết cấu trúc của một định lí (giả thiết, kết luận), biết thế nào là chứng
minh một định lí, biết đưa một định lí về dạng ‘Nếu... thì...’, làm quen với mệnh đề
lôgic p q” [2, tr. 102]
Trong chương II (Tam giác), thông qua việc giới thiệu định lí Py-ta-go và
định lí Py-ta-go đảo, chương trình đưa vào các thuật ngữ định lí thuận, định lí đảo
nhằm “giúp học sinh biết quan hệ thuận, đảo của hai mệnh đề và hiểu rằng có
những định lí không có định lí đảo” [2, tr.133]. Đa số định lí trong chương II được
thừa nhận trong khi hầu hết các định lí trong chương III (Quan hệ giữa các yếu tố
của tam giác. Các đường đồng quy trong tam giác) được chứng minh để học sinh
quen dần với phép chứng minh toán học. Tuy nhiên, chứng minh phản chứng và
một số chứng minh phức tạp không được đưa vào chương trình. Như vậy, chương
trình Toán 7 chưa sử dụng phép chứng minh phản chứng như là một kỹ thuật để
giải quyết cho kiểu nhiệm vu “Chứng minh một mệnh đề toán học” Có sự thiếu
vắng yếu tố công nghệ nào khiến kỹ thuật này không thể vận hành?. Điều này ảnh
hưởng thế nào đến các bài toán chứng minh trong phần bài tập? Chúng tôi sẽ cố
gắng trả lời câu hỏi này khi phân tích sách giáo khoa.
Tóm lại, thông qua các khái niệm định lí, định lí thuận, định lí đảo,
chương trình Toán 7 tìm cách đưa vào một số yếu tố ban đầu của phép kéo
theo, phép tương đương trong điều kiện không đề cập đến các thuật ngữ liên
quan. Sự xuất hiện của các khái niệm này tạo ra một yếu tố công nghệ mới
giúp nosphere tạo ra sự nối khớp giữa hình học trực quan của hình học lớp 6
và hình học suy diễn của hình học lớp 7, giúp học sinh rèn luyện năng lực tư
duy. Còn tại sao nosphere lại lựa chọn cách tiếp cận thông qua chương trình hình
học mà không phải là đại số? Để trả lời câu hỏi này, chúng tôi bắt buộc phải quan
tâm đến đặc trưng khoa học luận của các khái niệm này.
1.1.2.1 Phép kéo theo, phép tương đương trong chương trình Toán 8
Tiến độ thực hiện chương trình Toán 8 được Bộ Giáo dục và Đào tạo quy
định như sau:
Học kỳ 1 (72 tiết)
4 tiết x 19 tuần = 76 tiết
Đại số (42 tiết)
2 tiết x 15 tuần đầu = 30
tiết
3 tiết x 4 tuần cuối = 12 tiết
Hình học (34 tiết)
2 tiết x 15 tuần đầu = 30 tiết
1 tiết x 4 tuần cuối = 4tiết
Học kỳ 2 (68 tiết)
4 tiết x 18 tuần = 72 tiết
Đại số (32 tiết)
2 tiết x 14 tuần đầu = 28
tiết
1 tiết x 4 tuần cuối = 4 tiết
Hình học (40tiết)
2 tiết x 14 tuần đầu = 28 tiết
3 tiết x 4 tuần cuối = 12 tiết
Cả năm (148 tiết)
4 tiết x 37 tuần = 148 tiết
Đại số (74 tiết) Hình học (74 tiết)
Phần hình học, trong chương I: Tứ giác, mục tiêu của chương là “ rèn luyện kỹ
năng lậpluận và chứng minh hình học do đó, hầu hết các định lí trong chương được
chứng minh hoặc gợi ý chứng minh” [4, tr.93].
Trong chương này, chúng tôi còn thấy xuất hiện một kiểu nhiệm vụ mới” dựng
hình” thông qua cấu trúc logic của bài toán dựng hình:” Dựng hình H có tính chất
”như sau:
- Phân tích: Chứng tỏ rằng nếu hình H có tính chất thì hình H có tính chất
- Cách dựng: Dựng hình K có tính chất (theo các phép dựng hình cơ bản và
các bài toán dựng hình cơ bản).
- Chứng minh: Chứng tỏ rằng hình K có tính chất ( K ≡ H )
- Biện luận: Xét tất cả các trường hợp có thể xảy ra của bài toán.
Trong đó, sách giáo viên có nêu rõ “phân tích là điều kiện cần (đảm bảo không
dựng thiếu hình), chứng minh là điều kiện đủ (đảm bảo không dựng thừa hình) của
hình phải dựng”. Như vậy, thông qua bài toán dựng hình , sách giáo viên có giới
thiệu các thuật ngữ điều kiện cần và điều kiện đủ. Chúng tôi đặt câu hỏi có phải
đây là hai phần thuận và đảo của một vấn đề mà giáo viên cần phải làm rõ khi dạy
học khái niệm này?.Việc “giảm tải” cho học sinh trình bày phần phân tích và biện
luận trong bài làm nói lên mối ràng buộc nào của thể chế khi dạy học khái niệm
này? (có phài là hình luôn dựng được và khi đó, chỉ có một nghiệm hình). Những
câu hỏi này là những định hướng cho chúng tôi khi đi vào phân tích sách giáo khoa
hình học lớp 8.
Sự xuất hiện của định lí Thales thuận , định lí Thales đảo trong chương II
:Tam giác đồng dạng, cùng với ghi nhận trong sách giáo viên “Chỉ cần cho học
sinh tiếp cận với định lí bằng cách nhận xét trên hình vẽ rồi rút ra các cặp tỉ số bằng
nhau, rồi cho học sinh thừa nhận định lí vì cách chứng minh dài dòng và phức tạp
Đây không phải là chứng minh định lí mà chỉ cho học sinh tiếp cận dần với định
lí.” [4, tr.67-69] cho phép chúng tôi kết luận kỹ thuật chứng minh bằng phản
chứng vẫn chưa được sử dụng ở năm lớp 8. Như vậy, phải chăng trong chương
trình lớp 8, nosphere vẫn chưa giới thiệu yếu tố công nghệ cho phép kỹ thuật chứng
minh bằng phản chứng xuất hiện và vận hành cùng với kỹ thuật chứng minh trực
tiếp đã giới thiệu ở năm lớp 7?
Chuyển sang phần đại số, “Trong chương trình, có nêu định nghĩa hai
phương trình, bất phương trình tương đương nhưng không đưa vào các định lí về
các phép biến đổi tương đương mà chỉ giới thiệu các phép biến đổi tương đương
một số dạng phương trình cụ thể. “Lần đầu tiên, kí hiệu “ ” được sử dụng để chỉ
sự tương đương của hai phương trình, bất phương trình. Giáo viên cần lưu ý cho
học sinh không dùng kí hiệu này một cách tùy tiện: “Biết dùng đúng chỗ, đúng lúc
kí hiệu “ ” [4, tr.3, tr.53].
Như vậy, cùng với khái niệm phương trình, bất phương trình tương đương,
học sinh còn được tiếp cận với phép biến đổi tương đương và kí hiệu” ” được
xem là hai công cụ chủ yếu của kỹ thuật giải các phương trình trong đại số. Đến
đây, chúng tôi đặt ra câu hỏi: có những ràng buộc nào của thể chế được đặt ra ở đây,
khi sách giáo viên không đưa vào đầy đủ yếu tố công nghệ để biện minh cho kỹ
thuật giải phương trình, bất phương trình? mà vẫn đảm bảo kỹ thuật này vận hành
tốt nhất?
Việc đề nghị giáo viên lưu ý học sinh sử dụng kí hiệu ” ” này một cách
hết sức cẩn trọng phải chăng là lưu ý có một quy tắc hợp đồng ngầm ẩn nào đó,
giữa giáo viên và học sinh khi dạy học khái niệm này? Đây là những câu hỏi giúp
chúng tôi định hướng khi phân tích chương trình lớp 8
1.1.3.Phép kéo theo, phép tương đương trong chương trình Toán 9
Tiến độ thực hiện chương trình Toán 9 được Bộ Giáo dục và Đào tạo quy
định như sau:
Học kỳ 1 (72 tiết)
4 tiết x 19 tuần = 76 tiết
Đại số (42 tiết)
2 tiết x 15 tuần đầu = 30
tiết
3 tiết x 4 tuần cuối = 12 tiết
Hình học (34 tiết)
2 tiết x 15 tuần đầu = 30 tiết
1 tiết x 4 tuần cuối = 4 tiết
Học kỳ 2 (68 tiết)
4 tiết x 18 tuần = 72 tiết
Đại số (32 tiết)
2 tiết x 14 tuần đầu = 28
tiết
1 tiết x 4 tuần cuối = 4 tiết
Hình học (40tiết)
2 tiết x 14 tuần đầu = 28 tiết
3 tiết x 4 tuần cuối = 12 tiết
Cả năm (148 tiết)
4 tiết x 37 tuần = 148 tiết
Đại số (74 tiết) Hình học (74 tiết)
Về kỹ năng, “ yêu cầu về chứng minh định lí được nâng cao hơn so với các
lớp dưới, nhiều định lí được chứng minh đầy đủ” [6, tr.121].
Giải thích cho nhận định trên, chúng tôi ghi nhận so với chương trình lớp 8, chương
trình lớp 9 có mật độ xuất hiện các định lí thuận và định lí đảo dày đặc hơn. Một vài
chứng minh, sách giáo khoa có trình bày bằng phương pháp phản chứng (ở
chương II: Đường tròn , bài vị trí tương đối của đường thẳng và đường tròn,
cách xác định đường tròn) mà không thừa nhận như ở lớp 7 và lớp 8.Như vậy,
sách giáo khoa đã bổ sung yếu tố công nghệ nào để kỹ thuật nảy có thể vận hành?
Nó được trình bày ra sao? câu hỏi này sẽ được chúng tôi trả lời khi phân tích sách
giáo khoa .
Chương III: Góc với đường tròn, ở bài cung chứa góc , học sinh tiếp cận
với bài toán quỹ tích thông qua bài toán quỹ tích “ cung chứa góc”.Sách giáo viên
có đề nghị lời giải một bài toán quỹ tích bao gồm phần thuận, phần đảo và kết luận
Thuật ngữ “điều kiện ắt có và điều kiện đủ” được giới thiệu trong Sách giáo viên
ở bài tứ giác nội tiếp nhằm giới thiệu cho học sinh điều kiện để tứ giác nội tiếp
(điều kiện ắt có và điều kiện đủ). Tuy nhiên,” sách giáo khoa chưa sử dụng cụm từ
“điều kiện ắt có và đủ” [6, tr.106].
Như vậy, trong chương trình lớp 9
- Có xuất hiện thêm các thuật ngữ mới điều kiện ắt có và điều kiện đủ.
- Kỹ thuật chứng minh bằng phản chứng được đưa vào giảng dạy cho
học sinh.
Qua phân tích chương trình các lớp 7, 8, 9, chúng tôi nhận thấy so với chương
trình trung học phổ thông, khái niệm phép kéo theo và phép tương đương được đưa
vào một cách không đầy đủ , nhiều tính chất, đặc trưng quan trọng của phép kéo
theo và phép tương đương cũng không được nêu rõ ràng trong cả sách giáo viên và
sách giáo khoa. Chính sự thiếu vắng các yếu tố công nghệ- lí thuyết này đã làm hạn
chế nhiều việc giảng dạy khái niệm này ở trung học cơ sở.
Nhằm có thể tìm kiếm câu trả lời cho một loạt các câu hỏi đã nêu ra và minh chứng
cho những điều ghi nhận ở trên chúng tôi xin được đi vào phân tích sách giáo khoa
1.2. Phép kéo theo, phép tương đương trong Sách giáo khoa
1.2.1. Phép kéo theo, phép tương đương trong Sách giáo khoa
Toán 7
. Ở chương I: Đường thẳng vuông góc- Đường thẳng song song, bài Định
lí, sách giáo khoa Toán 7, tập 1, tr99-100, có ghi:
Định lí
- Tính chất “Hai góc đối đỉnh thì bằng nhau” được khẳng định là đúng không
phải bằng đo trực tiếp mà bằng suy luận. Một tính chất như thế là một định
lí. Ta có thể hiểu: Định lí là một khẳng định suy ra từ những khẳng định
được coi là đúng.
- Khi định lí được phát biểu dưới dạng “Nếu thì ”, phần nằm giữa từ
“Nếu” và từ “thì” là phần giả thiết (GT), phần sau từ “thì” là phần kết luận
(KL).
Chứng minh định lí
Chứng minh định lí là dùng lập luận để từ giả thiết suy ra kết luận.
Sau đó, , sách giáo khoa giới thiệu chứng minh một định lí
Ví dụ: Chứng minh định lí:
Góc tạo bởi hai tia phân giác của hai góc kề bù là một góc vuông.
Giải (h.35)
GT xÔz và zÔy kề bù
Om là tia phân giác của xOz
On là tia phân giác của zOy
KL mÔn = 900
chứng minh
mÔz =
2
1 xÔz (1) (vì Om là tia phân giác của xÔz)
zÔn =
2
1 zÔy (2) (vì On là tia phân giác của zÔy)
Từ (1) và (2) ta có :
mÔz+ zÔn=
2
1 . (xÔz+ zÔy). (3)
Vì tia OZ nằm giữa tia Om, On và vì xÔz và zÔy kề bù (theo giả thiết).
nên từ (3) ta có mÔn =
2
1 ×1800
Vậy mÔn = 900
n
z
m
y x O
(h.35)
Qua trình bày của sách giáo khoa , ta nhận thấy thể hiện ngầm ẩn quy tắc hợp
đồng sau:
“ chứng minh một mệnh đề là :
-nêu các bước, mỗi bước gồm một khẳng định và căn cứ của khẳng định đó,
- nối chúng lại bằng các liên từ :ta có, vì nên, suy ra”
Qua phần trình bày của sách giáo khoa, phép kéo theo được giới thiệu
thông qua định lí được viết dưới dạng “ Nếu thì” và học sinh ghi nhận
thông qua các ví dụ cụ thể. Một chú ý là sách giáo khoa không giới thiệu kí hiệu
“” khi nói về phép kéo theo nhưng t