Luận văn Xây dựng đường cong chỉnh hình với một tập vô hạn số khuyết
Lý thuyết Nevanlinna ra đời vào những năm đầu của thế kỷ 20 và đã nhận được sự quan tâm của nhiều nhà toán học trên thế giới. Lý thuyết Nevanlinna cổ điển nghiên cứu sự phân bố giá trị của hàm phân hình f thông qua hàm đặc trưng T (f; a; r) - hàm đo cấp tăng của hàm phân hình, hàm đếm N (f; a; r) - đếm số lần hàm f nhận giá trị a trong đĩa bán kính r, và hàm xấp xỉ m(f; a; r) - đo độ gần đến a của hàm f (xem Định nghĩa 1.1.3, 1.1.1, và 1.1.2). Trọng tâm của lý thuyết này là hai định lý cơ bản. Định lý cơ bản thứ nhất thể hiện sự độc lập của hàm đặc trưng với mọi giá trị a 2 C [f1g. Định lý cơ bản thứ hai nói rằng với hầu hết các giá trị a, hàm đếm N (f; a; r) trội hơn hẳn hàm xấp xỉ m(f; a; r)