Lâu nay khi nói đến vật liệu dẫn điện ta thường nghĩ ngay đến kim loại. Trong đó
nhôm và đồng là hai kim loại phổ biến sử dụng trong phân phối và truyền tải điện năng.
Còn vật liệu polymer thì đặc trưng về tính chất cách điện. Tính chất cách điện của hầu hết
các loại polymer đã được ứng dụng trong nhiều lĩnh vực khác nhau. Tuy nhiên polymer
không chỉ là vật liệu cách điện mà chúng còn là những vật liệu dẫn điện rất tốt. Quan
niệm về tính chất cách điện và dẫn điện của polymer đã thay đổi khi các loại polymer dẫn
điện đã được tìm thấy. Với sự phát triển của khoa học kĩ thuật, con người dần tìm ra được
các polymer có độ dẫn diện không thua gì kim loại nhưng lại có những tính chất ưu việt
hơn các loại vật liệu truyền thống.
Do tính chất ưu việt của nó về mặt vật lí, hóa học, quang học và đặc biệt thân thiện
với môi trường. Ngày nay loại vật liệu này ngày càng được sử rộng rãi trong các lĩnh vực
của cuộc sống như: trong công nghệ điện tử có rất nhiều sản phẩm được chế tạo trên cơ
sở polymer dẫn như transitor, màn hình hiển thị hữu cơ (OLED-organic light emitting
diode). Trong công nghệ cảm biến sinh học, hóa học như cảm biến glucose trong máu
trên cơ sở polypyrrole, cảm biến NH
3
trên cơ sở polyaniline. Trong lĩnh vực dự trữ năng
lượng bao gồm nguồn điện, siêu tụ điện hóa và trong lĩnh vực ăn mòn bảo vệ kim loại,.
Polymer dẫn có thể được tổng hợp bằng các phương pháp khác nhau như: phương
pháp hóa học, phương pháp vật lý, phương pháp điện hóa. Trong đó tổng hợp bằng
phương pháp hóa học có nhược điểm là khó khống chế tốc độ của phản ứng, còn nếu tổng
hợp bằng phương pháp vật lý thì đòi hỏi thiết bị tổng hợp tương đối phức tạp mà hiệu quả
lại không cao. Do đó, việc tổng hợp polymer dẫn bằng con đường điện hóa là phương
pháp được dùng nhiều nhất.
“Tìm hiểu về polymer dẫn diện” là một trong đề tài rất rộng liên quan đến nhiều
lĩnh vực như: Công nghệ polymer, công nghệ điện hóa, điện, bán dẫn,. Tuy nhiên trong
nội dung giới hạn của tiểu luận ta chỉ tìm hiểu về cơ chế dẫn điện của polymer dẫn và
những ứng dụng của chúng hiện nay.
20 trang |
Chia sẻ: lvbuiluyen | Lượt xem: 9927 | Lượt tải: 2
Bạn đang xem nội dung tài liệu Tiểu luận Tìm hiểu vật liệu polymer dẫn điện, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Bài tiểu luận – TÌM HIỂU VẬT LIỆU POLYMER DẪN ĐIỆN
GVHD: TS. LÊ MINH ĐỨC 1 SVTH: PHAN ĐÌNH THANH
LỜI MỞ ĐẦU
Lâu nay khi nói đến vật liệu dẫn điện ta thường nghĩ ngay đến kim loại. Trong đó
nhôm và đồng là hai kim loại phổ biến sử dụng trong phân phối và truyền tải điện năng.
Còn vật liệu polymer thì đặc trưng về tính chất cách điện. Tính chất cách điện của hầu hết
các loại polymer đã được ứng dụng trong nhiều lĩnh vực khác nhau. Tuy nhiên polymer
không chỉ là vật liệu cách điện mà chúng còn là những vật liệu dẫn điện rất tốt. Quan
niệm về tính chất cách điện và dẫn điện của polymer đã thay đổi khi các loại polymer dẫn
điện đã được tìm thấy. Với sự phát triển của khoa học kĩ thuật, con người dần tìm ra được
các polymer có độ dẫn diện không thua gì kim loại nhưng lại có những tính chất ưu việt
hơn các loại vật liệu truyền thống.
Do tính chất ưu việt của nó về mặt vật lí, hóa học, quang học và đặc biệt thân thiện
với môi trường. Ngày nay loại vật liệu này ngày càng được sử rộng rãi trong các lĩnh vực
của cuộc sống như: trong công nghệ điện tử có rất nhiều sản phẩm được chế tạo trên cơ
sở polymer dẫn như transitor, màn hình hiển thị hữu cơ (OLED-organic light emitting
diode). Trong công nghệ cảm biến sinh học, hóa học như cảm biến glucose trong máu
trên cơ sở polypyrrole, cảm biến NH3 trên cơ sở polyaniline. Trong lĩnh vực dự trữ năng
lượng bao gồm nguồn điện, siêu tụ điện hóa và trong lĩnh vực ăn mòn bảo vệ kim loại,...
Polymer dẫn có thể được tổng hợp bằng các phương pháp khác nhau như: phương
pháp hóa học, phương pháp vật lý, phương pháp điện hóa. Trong đó tổng hợp bằng
phương pháp hóa học có nhược điểm là khó khống chế tốc độ của phản ứng, còn nếu tổng
hợp bằng phương pháp vật lý thì đòi hỏi thiết bị tổng hợp tương đối phức tạp mà hiệu quả
lại không cao. Do đó, việc tổng hợp polymer dẫn bằng con đường điện hóa là phương
pháp được dùng nhiều nhất.
“Tìm hiểu về polymer dẫn diện” là một trong đề tài rất rộng liên quan đến nhiều
lĩnh vực như: Công nghệ polymer, công nghệ điện hóa, điện, bán dẫn,... Tuy nhiên trong
nội dung giới hạn của tiểu luận ta chỉ tìm hiểu về cơ chế dẫn điện của polymer dẫn và
những ứng dụng của chúng hiện nay.
Bài tiểu luận – TÌM HIỂU VẬT LIỆU POLYMER DẪN ĐIỆN
GVHD: TS. LÊ MINH ĐỨC 2 SVTH: PHAN ĐÌNH THANH
PHẦN 1
LỊCH SỬ PHÁT TRIỂN
Khám phá về polymer dẫn điện quan trọng xảy ra vào năm 1973, khi polymer vô
cơ polysulfurnitride (SN)x được biết đến như là một kim loại. Độ dẫn điện riêng của
(SN)x tại nhiệt độ phòng có giá trị khoảng 103 S/cm (S = Siemen, là đơn vị của độ dẫn điện,
đảo nghịch của Ohm (S = 1/)), dưới nhiệt độ tới hạn khoảng 0,3K, (SN)x trở thành chất
siêu dẫn. Tuy nhiên, (SN)x rất dễ nổ, vì thế nó không có giá trị về mặt ứng dụng lẫn
thương mại.
Năm 1975, một phát hiện có tầm mức thời đại xảy ra tại trường Tokyo Institute of
Technology (Tokyo Kogyo Daigaku, Đại học Đông kinh Công nghiệp, Nhật Bản). Tiến
sĩ Shirakawa Hideki, giảng viên của trường, là một chuyên gia về tổng hợp polyacetylene
(PA) theo phương pháp thổi khí acetylene qua một chất xúc tác. Phương pháp dùng thể
khí để tổng hợp cho ra một thể rắn (trong trường hợp này là polymer) là một phương
pháp công nghệ thông dụng để hình thành polyethylene (PE) và polypropylene (PP). Hai
polymer này được tổng hợp bằng cách thổi khí ethylene hoặc propylene vào chất xúc tác
Ziegler – Natta (Ti(OC4H9)4 – (Al(C2H5)3)). Shirakawa cũng dùng phương pháp này để tổng
hợp bột PA.
Vào năm 1977, người ta thực hiện quá trình dopant polymer polysulfurnitride và tính
dẫn điện của nó tăng lên một cách đáng kể. Đến khoảng cuối năm 1977, Shinakawa,
MacDiarmid và Heeger khám phá ra rằng, khi PA được oxy hoá hoặc khử bằng các tác
nhân khác nhau thì độ dẫn điện của nó tăng lên từ 4,4.10-5 đến khoảng 106S/cm (so sánh
với Teflon: 10-16S/cm; Silicon: 10-3S/cm; Germanium: 1S/cm; đồng, sắt, bạc: 108S/cm).
Sự khám phá này có thể được xem là điểm khởi đầu của các công trình nghiên cứu sau
này về polymer dẫn điện.
Ở những năm đầu của thập niên 1980, một cuộc chạy đua diễn ra giữa các nhà khoa
học khắp nơi trên thế giới để nâng cao độ dẫn điện của PA đến mức độ dẫn điện của đồng.
Đây là cuộc chạy đua mang tính hiếu kỳ hơn là thực dụng. Sự khác biệt giữa độ dẫn điện
của chất cách điện và chất dẫn điện là một khoảng cách cực kỳ bao la. Những polymer
cách điện tốt như PE, PVC, polystyrene, nylon có "độ dẫn điện" trong khoảng 10-18S/cm
con số này quá nhỏ nên xem như là cách điện. Chất dẫn điện tốt như đồng hoặc bạc đạt
Bài tiểu luận – TÌM HIỂU VẬT LIỆU POLYMER DẪN ĐIỆN
GVHD: TS. LÊ MINH ĐỨC 3 SVTH: PHAN ĐÌNH THANH
đến 106S/cm. Khoảng cách giữa hai trị số 10-18 và 106 là 1 triệu tỷ tỷ lần. PA sau khi được
dopant với ion iodine (I3)
-
có độ dẫn điện khoảng 105S/cm, là một polymer có độ dẫn
điện cao nhất trong các polymer dẫn điện. Khi được kéo dãn, PA có thể đạt đến 106S/cm
gần đến trị số của đồng. Tiếc rằng, PA không có giá trị cho những áp dụng thực tiễn bởi
vì PA bị oxít hoá trong không khí. Thậm chí trong chân không PA cũng tự suy thoái (self
degradation). Oxít hoá và sự suy thoái đưa đến việc giảm độ dẫn điện. Một vật liệu không
có tính bền đối với môi trường xung quanh (environmental stability) khó có thể trở thành
những vật liệu hữu ích mang tính thực dụng.
Sau một năm làm việc với MacDiarmid và Heeger, Shirakawa trở lại Nhật Bản giảng
dạy và nghiên cứu tại Đại học Tsukuba. Ông tiếp tục nghiên cứu PA cho đến khi về hưu.
MacDiarmid và Heeger đặt trọng tâm nghiên cứu vào polyaniline (PAn). Ngoài ra,
polypyrrole (PPy) và polythiophene (PT) là hai loại polymer quan trọng khác được khảo
sát có hệ thống trong 30 năm qua. Thật ra, PPy dẫn điện đã được một nhóm nghiên cứu
tại Úc (CSIRO) phát hiện vào năm 1963. PPy của nhóm này trộn lẫn với iodine trong quá
trình tổng hợp, cho ra một hỗn hợp có độ dẫn điện 1S/cm. Họ không nghĩ được khái niệm
dopant mà trong đó iodine là nguyên nhân của sự dẫn điện. Tiếc thay, họ viết 3 bài báo
cáo đăng trên Australian Journal of Chemistry rồi đình chỉ công việc vì ngỡ là chất tạp
không quan trọng. PAn, PPy và PT là những polymer có độ bền tốt hơn PA nên có thể
dùng trong những áp dụng thực tiễn. Độ dẫn điện của các polymer này không cao như PA,
tùy điều kiện tổng hợp độ dẫn điện có thể điều chỉnh trong khoảng 0,1S/cm đến
1000S/cm.
Với sự khám phá và những đóng góp cho phát triển polymer dẫn điện, năm 2000 Hàn
Lâm Viện Khoa Học Thụy Điển đã trao giải Nobel Hoá Học cho các giáo sư Shirakawa
Hideki, Alan MacDiarmid và Alan Heeger.
Bài tiểu luận – TÌM HIỂU VẬT LIỆU POLYMER DẪN ĐIỆN
GVHD: TS. LÊ MINH ĐỨC 4 SVTH: PHAN ĐÌNH THANH
PHẦN 2
PHÂN LOẠI POLYMER DẪN ĐIỆN
2.1. Polymer dẫn điện do phụ gia.
Để tạo ra loại polymer dẫn điện loại này, người ta thường cho vào polymer các
chất phụ gia có độ dẫn điện lớn, như bột kim loại. Tuy nhiên, tính dẫn điện có được
không xuất phát từ bản chất của vật liệu polymer mà từ các phụ gia thêm vào. Do đó,
chúng không được ứng dụng vào lĩnh vực điện hữu cơ. Lĩnh vực điện hữu cơ chủ yếu tạo
ra các thiết bị như đèn điốt phát quang hữu cơ (OLED), transitor hiệu ứng trường (FETs),
tụ điện, pin mặt trời và các bộ chuyển tín hiệu trong các thiết bị điện tử. Trong các loại
thiết bị này, OLED và FETs đang được quan tâm nghiên cứu nhiều nhất.
2.2. Polymer dẫn do quá trình “dopant”.
Khái niệm về quá trình dopant:
Dopant là quá trình đưa thêm một số tạp chất hay tạo ra một số sai hỏng làm thay
đổi đặc tính dẫn điện của các polymer và tạo ra bán dẫn loại N hoặc P tuỳ thuộc vào loại
phụ gia ta đưa vào.
Ví dụ: Emeraldine base.
Hình 2.1: Dopant với Bonsted axit.
Vậy quá trình dopant ở đây có tác dụng bù điện tích cho chuỗi polymer và duy trì
polymer ở trạng thái cân bằng và ở trạng thái oxy hoá cân bằng này nó dẫn điện tốt.
Hình 2.2: Dopant với Lewis axit.
Bài tiểu luận – TÌM HIỂU VẬT LIỆU POLYMER DẪN ĐIỆN
GVHD: TS. LÊ MINH ĐỨC 5 SVTH: PHAN ĐÌNH THANH
Đa số các polymer có hệ thống điện tử liên hợp là các chất bán dẫn. Để làm tăng độ
dẫn điện, cần đưa các điện tích vào mạch polymer bằng hai phương pháp:
Phương pháp thứ nhất: Để đưa các điện tích vào mạch polymer, hoặc là lấy đi các
điện tử từ nó (quá trình oxy hóa hay còn gọi là dopant loại p), hoặc là đưa các điện tử vào
nó (quá trình khử hay dopant loại n). Các polymer có hệ thống điện tử liên hợp thường
có xu hướng nhường điện tử, cho nên chúng dễ bị oxy hóa bởi các tác nhân oxy hóa như
là I2, FeCl3,…
Hình 2.3: Quá trình dopant loại p
Lấy đi một điện tử từ polythiophene (1a) sẽ tạo ra một điện tích linh động trên gốc
cation (1b), theo thuật ngữ của vật lý chất rắn thì (1b) được gọi là polaron. Quá trình oxy
hóa sâu hơn có thể chuyển polaron thành bipolaron ở trạng thái không spin (1c), hoặc
một cặp polaron như (1d). Trong trường hợp này, quá trình đưa vào mạch polymer một
điện đích dương đồng thời với việc đưa vào một ion đối mang điện tích trái dấu.
Bài tiểu luận – TÌM HIỂU VẬT LIỆU POLYMER DẪN ĐIỆN
GVHD: TS. LÊ MINH ĐỨC 6 SVTH: PHAN ĐÌNH THANH
Phương pháp thứ hai: Phương pháp này được gọi là quá trình “acid dopant”.
Hình 2.4: Quá trình acid dopant
Cấu trúc dạng leucoameraldine (2a) có thể bị oxy hóa thành dạng emaraldine (2b) mà
không có sự tham gia của các ion đối X-. Tuy nhiên, dạng ameraldine (2b) chỉ trở nên
dẫn điện khi nó được xử lí bằng axít mạnh HX, cấu trúc (2c) và (2d) là hai cấu trúc cộng
hưởng.
Trong 2 phương pháp trên, việc tạo ra các điện tích trên mạch polymer luôn gắn liền
với việc đưa vào các ion đối. Tuy nhiên, cơ chế dẫn điện của các loại polymer loại này
không phải do các ion đối tạo ra, mà do sự phân bố điện tích một cách tương đối qua toàn
mạch polymer.
Bài tiểu luận – TÌM HIỂU VẬT LIỆU POLYMER DẪN ĐIỆN
GVHD: TS. LÊ MINH ĐỨC 7 SVTH: PHAN ĐÌNH THANH
Hình 2.5: So sánh độ dẫn điện của các vật liệu khác nhau.
2.3. Polymer dẫn điện thuần.
Tương phản với các loại polymer dẫn điện do quá trình dopant, các polymer dẫn
điện thuần là các polymer trung tính, bản chất dẫn điện là do giá trị năng lượng miền cấm
(sau này được gọi là Eg) rất nhỏ, thậm chí gần bằng 0eV. Độ dẫn điện của chúng phụ
thuộc chủ yếu vào mức độ chồng lấp của các obital điện tử giữa các monomer kế cận.
Các polymer loại này đang là đề tài cho nhiều nghiên cứu trên thế giới, vì nó tránh được
quá trình dopant phức tạp và khó điều khiển.
Quá trình làm giảm giá trị Eg sẽ làm tăng mật độ điện tử trên miền dẫn, do đó làm
tăng tính dẫn thuần của vật liệu và có thể tạo ra được các kim loại hữu cơ mà không cần
quá trình dopant phức tạp.
Mặt khác, khi thế oxy hóa có giá trị càng bé gắn liền với giá trị Eg nhỏ sẽ tạo ra được
các loại polymer dẫn điện do quá trình dopant rất ổn định. Hơn thế nữa, khi làm giảm Eg,
có thể tạo ra các loại polymer trong suốt trong vùng bước sóng từ tử ngoại đến khả kiến,
tính chất này được ứng dụng trong các thiết bị làm việc trong vùng bước sóng hồng
ngoại.
Một ví dụ điển hình nhất về loại polymer có giá trị Eg bé, đó là hệ đồng polymer hóa
giữa 4-(Dicyanomethylene)-4H-cyclopenta[2,1b; 3,4b’] dithiophene và 3,4(ethylenedioxy)
thiophene, giá trị Eg = 0,16 eV.
Bài tiểu luận – TÌM HIỂU VẬT LIỆU POLYMER DẪN ĐIỆN
GVHD: TS. LÊ MINH ĐỨC 8 SVTH: PHAN ĐÌNH THANH
PHẦN 3
CƠ CHẾ DẪN ĐIỆN CỦA POLYMER DẪN
Để hiểu rõ hơn về cơ chế dẫn điện của vật liệu polymer dẫn ta sẽ tìm hiểu về cơ
chế dẫn điện của kim loại và dung dịch điện ly.
Bản chất dòng điện trong kim loại
Trong kim loại luôn tồn tại các electron tự do mang điện tích âm. Khi có điện trường
chạy qua một đoạn dây dẫn thì dưới tác dụng của lực điện trường, các electron sẽ chuyển
động (ngược chiều điện trường) thành dòng tạo nên dòng điện.Vậy dòng điện trong kim
loại là dòng các electron tự do chuyển dời có hướng dưới tác dụng của điện trường.
Bản chất dòng điện trong dung dịch điện ly
Dung dịch điện ly có khả năng phân ly cho ra những ion trái dấu đó là các cation và
anion. Khi ta cắm nguồn 1 chiều vào hai đầu A và B, giả sử A (+), B (–). Lập tức hình
thành một điện trường trong dung dịch có chiều hướng từ A sang B. Điện trường này gây
ra lực tác dụng lên các ion trong dung dịch và các ion âm sẽ di chuyển về cực dương
(+),các ion dương về cực âm (–). Như vậy, trong dung dịch hình thành một “dòng ion”
đóng vai trò như electron tự do trong kim loại để dẫn điện.
Hình 3.1. Sự di chuyển
của các electron tự do
trong kim loại.
Hình 3.2. Sự di chuyển
của các iôn trong dung
dịch chất điện ly. Ví dụ là
NaCl.
Bài tiểu luận – TÌM HIỂU VẬT LIỆU POLYMER DẪN ĐIỆN
GVHD: TS. LÊ MINH ĐỨC 9 SVTH: PHAN ĐÌNH THANH
Qua đó ta thấy được kim loại, dung dịch điện ly dẫn điện được là do các electron tự
do (kim loại), các ion âm và ion dương (dung dịch điện ly) chuyển động thành dòng dưới
tác dụng của lực điện trường. Nhưng polymer không phải là kim loại hay dung dịch điện
ly, bản thân nó không tồn tại các electron tự do cũng như các ion âm, ion dương tạo thành
dòng điện khi có tác dụng của lực điện trường. Như vậy, trên cơ sở nào polymer lại có
thể dẫn điện? Đặc điểm của polymer dẫn điện là mạch carbon có mang các nối đôi liên
hợp (conjugation bond), –C=C–C=C–. Đây là sự nối tiếp của nối đơn C–C và nối đôi
C=C. PA, PAn, PPy và PT đều có đặc điểm chung này trong cấu trúc cao phân tử. Đặc
điểm thứ hai là sự hiện diện của dopant. Iodine là một thí dụ điển hình trong PA. Hai đặc
điểm này làm polymer trở nên dẫn điện.
3.1. Điện tử trong nối đôi liên hợp.
Nối đôi của polyacetylene (PA) (hình 3.5) biểu hiện sự khác biệt cấu trúc phân tử
giữa polyethylene (PE) (hình 3.3) và PA. Các liên kết trong PE là liên kết cộng hóa trị do
sự lai hóa giữa 1 obital s và 3 obital p (= 4 obital lai hóa sp3) cho ra 4 liên kết (sigma)
rất bền xung quanh nguyên tố carbon (2 liên kết C – H, 2 liên kết C – C).
Trong PA, do sự lai hóa giữa 1 obital s và 2 obital p (= 3 obital lai hóa sp2) cho ra 3
liên kết (1 nối C – H, 2 nối C – C) và 1 liên kết do của obital pz của hai nguyên tố kề
nhau tạo thành.
Hình 3.3: Cấu trúc của
Polyethylene
Hình 3.4: Trong PE sự lai hóa
giữa 1 obital s và 2 obital p cho ra
3 obital lai hóa sp2.
Bài tiểu luận – TÌM HIỂU VẬT LIỆU POLYMER DẪN ĐIỆN
GVHD: TS. LÊ MINH ĐỨC 10 SVTH: PHAN ĐÌNH THANH
Vì vậy, thực chất của nối đôi C = C là do 1 liên kết và 1 liên kết . Liên kết không
bền, có nghĩa là điện tử có nhiều hoạt tính hóa học, sẵn sàng phản ứng nếu có điều kiện
thích hợp. Điện tử , nhất là điện tử trong các nối liên hợp (nối đơn và nối đôi tuần tự
xen kẻ nhau, – C = C – C = C –) cho nhiều hiện tượng và áp dụng thú vị. Vì liên kết
không bền nên chỉ cần một năng lượng nhỏ cũng đủ kích hoạt điện tử sang một trạng
thái khác. Dưới đây là cấu trúc của những polymer mang nối đôi liên hợp quan trọng.
Hình 3.7: Cấu trúc của những polymer mang nối đôi liên hợp.
Hình 3.5: Cấu trúc của
polyacetylene
Hình 3.6: Trong PA sự lai hóa giữa 1
obital s và 2 obital p cho ra 3 obital lai
hóa sp2.
Bài tiểu luận – TÌM HIỂU VẬT LIỆU POLYMER DẪN ĐIỆN
GVHD: TS. LÊ MINH ĐỨC 11 SVTH: PHAN ĐÌNH THANH
3.2. Quá trình dopant.
Đặc điểm thứ hai là sự hiện diện của dopant. Iodine là một ví dụ điển hình trong
PA. Dopant có thể là những nguyên tố nhỏ như iodine (I2), chlorine (Cl2), những hợp
chất vô cơ hoặc hữu cơ miễn là những chất này có thể nhận điện tử (electron acceptor)
cho ra những ion âm (anion) để kết hợp với mạch carbon của polymer. Dopant cũng có
thể là ion dương (cation).
Cơ chế dẫn điện của polymer dẫn điện có thể giải thích một cách định tính bằng hình
vẽ (hình 3.8). Khi dopant A nhận một điện tử từ polymer, một lỗ trống (+) xuất hiện. Khi
một dòng điện được đặt vào polymer, điện tử của nguyên tố C bên cạnh nhảy vào lỗ
trống này và quá trình cứ tiếp diễn như thế. Sự di chuyển của điện tử chỉ là sự di chuyển
ngắn, nhưng nhờ sự di chuyển này lỗ trống (+) được liên tục di động dọc theo mạch
polymer. Lỗ trống này là một phần polaron hay bipolaron. Sự di động của lỗ trống xác
nhận polaron/bipolaron là một thực thể tải điện và là nguyên nhân của sự dẫn điện giống
như điện tử trong kim loại. Thực nghiệm cho thấy điện tử của polymer này có thể nhảy
sang chiếm cứ lỗ trống của polymer kế cận rồi polymer kế cận khác... Như vậy, lỗ trống
(+) có thể di chuyển khắp tất cả các vị trí vật liệu theo hướng của điện áp. Hình dưới đây
cho thấy rất rõ ràng hai yếu tố cho sự dẫn điện trong polymer là: (1) nối liên hợp và (2)
dopant. Mất đi một trong hai sự dẫn điện không xảy ra.
Hình 3.8: Sự chuyển động của điện tử (l) và lỗ trống (+). Một điện tử chiếm cứ
một obital pz.
Bài tiểu luận – TÌM HIỂU VẬT LIỆU POLYMER DẪN ĐIỆN
GVHD: TS. LÊ MINH ĐỨC 12 SVTH: PHAN ĐÌNH THANH
Nói một cách chính xác hơn, trong quá trình tiếp xúc giữa PA và iodine, iodine nhận
1 điện tử trong 2 điện tử của liên kết từ PA trở thành anion (I3)
-
, tạo ra 1 lỗ trống mang
điện tích dương (+) và 1 điện tử còn lại (ký hiệu ) trên mạch PA. Lỗ trống (+) và điện
tử () xuất hiện trên mạch PA gọi là polaron trong vật lý. Một cặp polaron (+ +) là
bipolaron. Quang phổ học (spectroscopy) xác nhận rằng khi có một dòng điện được áp
đặt vào polymer dẫn điện, polaron và bipolaron di động giữa hai điện áp khác nhau. Nói
một cách khác, tương tự như điện tử tự do trong kim loại, polaron và bipolaron là hạt tải
điện cho sự truyền điện trong polymer dẫn điện.
Bài tiểu luận – TÌM HIỂU VẬT LIỆU POLYMER DẪN ĐIỆN
GVHD: TS. LÊ MINH ĐỨC 13 SVTH: PHAN ĐÌNH THANH
PHẦN 4
PHƯƠNG PHÁP TỔNG HỢP POLYMER DẪN
Trải qua ba thập niên kể từ lúc phát hiện vào năm 1977, đã có hàng nghìn báo cáo
khoa học và bằng phát minh mô tả về những các phương pháp tổng hợp của các loại
polymer dẫn điện. Nhưng nhìn chung phương pháp tổng hợp có thể chia làm hai phương
pháp sau:
- Phương pháp điện hóa.
- Phương pháp hóa học.
Phương pháp điện hóa tạo ra polymer ở dạng phim và phương pháp hóa học tạo ra
polymer ở dạng bột. Những polymer dẫn điện thông dụng như polypyrrole (PPy),
polyaniline (PAn) và polythiophene (PT) có thể được tổng hợp bằng cả hai phương pháp.
Với phương pháp điện hóa, phim polymer được thành hình trong một bình điện giải
đơn giản (Hình 1), trong đó chất điện giải là monomer (ví dụ: pyrrole, aniline hay
thiophene) và dopant được hòa tan trong nước hay một dung môi thích hợp. Tại cực
dương monomer bị oxít hóa kết hợp dopant và đồng thời trùng hợp thành phim.
Hình 4.1: Phương pháp điện hóa dùng bình điện giải để tổng hợp polypyrrole.
Bài tiểu luận – TÌM HIỂU VẬT LIỆU POLYMER DẪN ĐIỆN
GVHD: TS. LÊ MINH ĐỨC 14 SVTH: PHAN ĐÌNH THANH
Trong phương pháp hóa học, monomer, dopant và chất oxid hóa (ví dụ: FeCl3) được
hòa tan trong nước hoặc dung môi. Phản ứng trùng hợp xảy ra cho polymer ở dạng bột.
Dopant có một ảnh hưởng cực kỳ quan trọng đến những tính chất của polymer bao
gồm: tính chất vật lý, hóa học, cơ học, quang học, tính chất điện và tính bền nhiệt. Vì
vậy, sự chọn lựa dopant phải phù hợp cho mỗi ứng dụng khác nhau.
Từ khi polyacetylene (PA) dẫn điện được tổng hợp (năm 1977) và đến đầu thập niên
80 của thế kỷ trước, các loại polymer dẫn điện phần lớn không hoặc hòa tan rất ít trong
dung môi. Điều này làm cản trở không ít việc biến chế các vật liệu này vào những
áp dụng thực tiễn, vì trong quá trình chế tạo những dụng cụ hay linh kiện các vật liệu
phải được hòa tan trong dung môi kể cả nước. Hơn nữa để tránh ô nhiễm môi trường,
polymer phải hòa tan được trong nước hoặc dung môi không mang độc tính. Trong vòng
10 năm qua, những nỗ lực của các nhà hóa học đã gặt hái được những thành công lớn,
biến những polymer dẫn điện không hòa tan trở nên hòa tan bằng cách thay đổi điều kiện
tổng hợp hay gắn những nhóm biên (side group) thích nước hay dung môi vào monomer
tạo ra những polymer dẫn xuất.
Bài tiểu luận – TÌM HIỂU VẬT LIỆU POLYMER DẪN ĐIỆN
GVHD: TS. LÊ MINH ĐỨC 15 SVTH: PH