Vì sao trong quá trình tìm đường cứu nước Nguyễn ái Quốc lại lựa chọn con đường cách mạng vô sản

Những năm 20 của thế kỷ XX là những năm rất quan trọng trong đời sống chính trị của đất nước, có thể gọi là những năm bản lề trong lịch sử cận đại Việt Nam gắn chặt với tên tuổi của Nguyễn ái Quốc”. Đây là thời kỳ đánh dấu sự tìm ra con đường cứu nước đúng đắn của Người cho dân tộc Việt Nam và bắt đầu hướng dân tộc Việt Nam đi theo con đường đó - con đường cách mạng vô sản. Vậy tại sao Nguyễn ái Quốc lại lựa chọn con đường cách mạng vô sản trong quá trình tìm đường cứu nước và nội dung của con đường cách mạng vô sản (trong giai đoạn hoạt động 1920-1927) ra sao? Nguyễn ái Quốc (1890-1969) sinh ra trong một gia đình nhà nho giàu truyền thống yêu nước, tại một vùng quê giàu tinh thần cách mạng. ý chí quyết tâm tìm đường cứu nước của Người đã có từ rất sớm. Ngay từ khi còn rất trẻ, Nguyễn ái Quốc đã biết đến con đường cứu nước theo ý thức hệ phong kiến, hay theo tư tưởng dân chủ tư sản với hai khuynh hướng bạo động của Phan Bội Châu và ôn hoà của Phan Châu Trinh,. rồi sau này trên bước đường hoạt động đầy gian khổ ở nước ngoài (1911-1919), Người đã tiếp xúc với nhiều con đường, cách thức đấu tranh của các dân tộc thuộc địa khác hoặc của ngay bản thân giai cấp công nhân,. Đến năm 1920, Nguyễn ái Quốc bắt đầu biết đến và tiếp xúc với con đường cách mạng vô sản qua “Sơ thảo luận cương về các vấn đề dân tộc và thuộc địa” của Lênin đăng trên báo Nhân Đạo - cơ quan ngôn luận của Đảng cộng sản Pháp. Sau một thời gian tìm hiểu, nghiên cứu con đường cách mạng vô sản, Nguyễn ái Quốc càng củng cố niềm tin của mình vào con đường cách đó đối với sự nghiệp giải phóng các dân tộc thuộc địa. Từ đây, Người hoàn toàn tin và đi theo chủ nghĩa Mác-Lênin, đi theo cách mạng tháng Mười Nga.

doc10 trang | Chia sẻ: tuandn | Lượt xem: 48003 | Lượt tải: 2download
Bạn đang xem nội dung tài liệu Vì sao trong quá trình tìm đường cứu nước Nguyễn ái Quốc lại lựa chọn con đường cách mạng vô sản, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Đại học quốc gia Hà Nội Đại học khoa học xã hội và nhân văn Khoa lịch sử ----------- Môn: Lịch sử Đảng Đề bài: Vì sao trong quá trình tìm đường cứu nước Nguyễn ái Quốc lại lựa chọn con đường cách mạng vô sản? Nội dung con đường cách mạng vô sản Việt Nam được Người nêu lên trong thời gian từ 1920 – 1927. Những năm 20 của thế kỷ XX là những năm rất quan trọng trong đời sống chính trị của đất nước, có thể gọi là những năm bản lề trong lịch sử cận đại Việt Nam gắn chặt với tên tuổi của Nguyễn ái Quốc”. Đây là thời kỳ đánh dấu sự tìm ra con đường cứu nước đúng đắn của Người cho dân tộc Việt Nam và bắt đầu hướng dân tộc Việt Nam đi theo con đường đó - con đường cách mạng vô sản. Vậy tại sao Nguyễn ái Quốc lại lựa chọn con đường cách mạng vô sản trong quá trình tìm đường cứu nước và nội dung của con đường cách mạng vô sản (trong giai đoạn hoạt động 1920-1927) ra sao? Nguyễn ái Quốc (1890-1969) sinh ra trong một gia đình nhà nho giàu truyền thống yêu nước, tại một vùng quê giàu tinh thần cách mạng. ý chí quyết tâm tìm đường cứu nước của Người đã có từ rất sớm. Ngay từ khi còn rất trẻ, Nguyễn ái Quốc đã biết đến con đường cứu nước theo ý thức hệ phong kiến, hay theo tư tưởng dân chủ tư sản với hai khuynh hướng bạo động của Phan Bội Châu và ôn hoà của Phan Châu Trinh,... rồi sau này trên bước đường hoạt động đầy gian khổ ở nước ngoài (1911-1919), Người đã tiếp xúc với nhiều con đường, cách thức đấu tranh của các dân tộc thuộc địa khác hoặc của ngay bản thân giai cấp công nhân,... Đến năm 1920, Nguyễn ái Quốc bắt đầu biết đến và tiếp xúc với con đường cách mạng vô sản qua “Sơ thảo luận cương về các vấn đề dân tộc và thuộc địa” của Lênin đăng trên báo Nhân Đạo - cơ quan ngôn luận của Đảng cộng sản Pháp. Sau một thời gian tìm hiểu, nghiên cứu con đường cách mạng vô sản, Nguyễn ái Quốc càng củng cố niềm tin của mình vào con đường cách đó đối với sự nghiệp giải phóng các dân tộc thuộc địa. Từ đây, Người hoàn toàn tin và đi theo chủ nghĩa Mác-Lênin, đi theo cách mạng tháng Mười Nga. Cuối cùng, sau một quá trình nghiên cứu, tìm hiểu nhiều con đường giải phóng dân tộc khác nhau: con đường theo ý thức hệ phong kiến, ý thức hệ tư sản, ý thức hệ vô sản, Nguyễn ái Quốc quyết định chọn con đường cách mạng vô sản để giải phóng dân tộc Việt Nam. Nguyễn ái Quốc đã lựa chọn con đường này là vì: Thứ nhất, đến cuối thế kỷ XIX - đầu thế kỷ XX, con đường cứu nước của Việt Nam đi vào giai đoạn bế tắc. Những con đường cứu nước mà Người biết đến từ rất sớm đều bị thất bại do nó có nhiều hạn chế, sai lầm lớn: con đường cứu nước theo ý thức hệ phong kiến đã thất bạị. Năm 1897, ngọn lửa Hương Sơn tắt, phong trào Cần Vương thất bại chấm dứt thời kỳ đấu tranh dưới sự lãnh đạo của tầng lớp sĩ phu mang đậm tư tưởng Nho giáo. Đến thế kỷ XX, cầm vũ khí đánh Pháp tương đối quy mô chỉ còn có Hoàng Hoa Thám ở Yên Thế. Mà Hoàng Hoa Thám thì không thể đề ra cho mình một phương lược nào mới, nếu thắng lợi cũng lại thực hiện tư tưởng “khôi phục Đại Nam y cựu” mang nặng cốt cách phong kiến. Trong khi lịch sử đã vượt qua mức ấy rồi, yêu cầu chính trị bắt đầu rộng hơn, nước Việt Nam độc lập trở lại không thể là một nước quân chủ chuyên chế nữa. “Xa xa, Nhật Bản đã duy tân, trở nên cường thịnh, gần hơn, trí giả Trung Quốc đang xôn xao bàn luận tư tưởng Âu Mỹ, tiếng dội đến Việt Nam”. Thất bại của phong trào này đầu thế kỷ XX chứng tỏ sự phá sản của chủ nghĩa trung quân, sự thất bại hoàn toàn của nó trước các nhiệm vụ lịch sử. Nguyễn Tất Thành xuất thân trong một gia đình nhà Nho nhưng không bị ràng buộc bởi tư tưởng trung quân, kiên quyết không lựa chọn con đường này vì nó không thể giải phóng dân tộc Việt Nam. Con đường cứu nước theo hệ ý thức tư sản cũng thể hiện sự bất lực trước những nhiệm vụ lịch sử. Ngọn cờ tiên phong được “Duy tân hội” phất lên đó là vào đầu thế kỷ XX với tư tưởng: phải duy tân, không duy tân thì không quang phục được. Và chỉ có một con đường duy tân sang Nhật học hỏi (Đông du) cũng chính là đi cầu viện. Điều này không khác nào là “đuổi hùm cửa trước rước sói” cửa sau. Kết quả là Phan Bội Châu nhận ra rằng: “đồng văn đồng chủng” không bằng “đồng bệnh”, tư tưởng chủng tộc lùi bước trước tư tưởng dân tộc. Trái ngược với đường lối của Phan Bội Châu, Phan Châu Trinh chủ trương cách mạng theo đường lối ôn hoà. Tư tưởng cốt lõi là “ỷ Pháp cầu tiến bộ”, dựa vào Pháp mà đi lên. Song dù có bạo động hay bất bạo động, dù theo đường lối của Phan Bội Châu hay Phan Châu Trinh thì kết quả cuối cùng đều bị thực dân Pháp phá hoại, bắt giam những người lãnh tụ hoặc tìm mọi cách ly khai họ ra khỏi phong trào và lợi dụng tư tưởng của họ. Nhận thức được những sai lầm trong con đường cứu nước của cả hai khuynh hướng trên, Nguyễn ái Quốc đã không tham gia phong trào Đông du (1905) khi cụ Phan Bội Châu muốn đưa ông và một số thanh niên sang Nhật. Như vậy, dù rất kính trọng các bậc anh hùng tiền bối, nhưng Nguyễn Tất Thành không bằng lòng với đường đi nước bước của họ và không muốn đi theo vết mòn lịch sử. Người không tán thành hoàn toàn cách làm của một người nào vì Người thấy rõ những hệ tư tưởng phong kiến hay tư sản mà họ dựa vào để chống thực dân Pháp đã trở nên lỗi thời, yếu kém hơn rất nhiều so với sự phát triển của chủ nghĩa tư bản trong giai đoạn đó. Do đó Người không lựa chọn con đường cứu nước của họ và tự quyết định con đường nên đi. Mặt khác, Người chọn con đường cách mạng vô sản còn vì tính đúng đắn của nó đối với cách mạng một nước thuộc địa. Đây là con đường cách mạng duy nhất có khả năng giải phóng dân tộc Việt Nam, là con đường phù hợp với hoàn cảnh cụ thể đầy khó khăn của cách mạng nước ta khi đó. Tính đúng đắn phù hợp của nó được thể hiện rõ nét qua nội dung con đường cách mạng mà Người đã nêu lên trong thời gian hoạt động từ 1920-1927. Sự kiện đánh dấu bước ngoặt trong cuộc đời hoạt động của Nguyễn ái Quốc là việc Người đọc được bản “Sơ thảo luận cương về các vấn đề dân tộc và thuộc địa” của Lênin đăng trên báo Nhân đạo. Với sự kiện này, lần đầu tiên Nguyễn ái Quốc tìm thấy và đến với con đường cách mạng vô sản. Trên đường đi tìm chân lý cho dân tộc, Nguyễn ái Quốc đã đến với chủ nghĩa Mác-Lênin từ một phương diện hết sức thực tế: chỉ có chủ nghĩa cộng sản, con đường cách mạng vô sản mới có thể chỉ ra con đường cứu nước đúng đắn để giải phóng dân tộc và đồng thời thực hiện được ba cuộc giải phóng vốn là ước mơ từ lâu của nhân loại là giải phóng dân tộc, giải phóng giai cấp và giải phóng con người. Nếu như luận cương của Lênin làm cho Nguyễn ái Quốc hoàn toàn tin theo Lênin, tin theo Quốc tế III, lựa chọn con đường cách mạng vô sản thì một loạt những sự kiện chính trị sau đó đã góp phần củng cố vững chắc thêm niềm tin ấy. Đó là việc đọc được điều thứ 8 trong 21 điều kiện kết nạp vào Quốc tế Cộng sản làm Nguyễn ái Quốc thật sự tâm đắc bởi vì nó khẳng định sự giúp đỡ, tinh thần đoàn kết quốc tế của giai cấp vô sản ở các nước đế quốc đối với các nước thuộc địa và phụ thuộc: “Về vấn đề thuộc địa và dân tộc bị áp bức thì các Đảng ở các nước của giai cấp tư sản có thuộc địa và áp bức các dân tộc khác, phải có một đường lối đặc biệt rõ ràng minh bạch. Đảng nào muốn gia nhập Quốc tế III đều buộc phải thẳng tay vạch mặt những thủ đoạn xảo trá của bọn đế quốc nước mình ở các thuộc đại, ủng hộ bằng thực tế chứ không bằng lời nói mọi phong trào giải phóng ở thuộc địa, đòi hỏi phải trục xuất bọn đế quốc nước mình ra khỏi các thuộc địa ấy, gây trong công nhân nước mình thái độ anh em chân thành với nhân dân lao đọng các nước thuộc đại và các dân tộc bị áp bức và tiến hành tuyên truyền có hệ thống trong quân đội nước mình chống mọi sự áp bức các dân tộc thuộc địa”. Mặt khác, trong Đại hội Quốc tế cộng sản và đại hội các dân tộc phương Đông đã đưa ra khẩu hiệu về tư tưởng cách mạng quốc tế, về mối quan hệ chặt chẽ giữ giai cấp vô sản phương tây và các dân tộc phương Đông bị áp bức: Vô sản tất cả các nước và các dân tộc bị áp bức đoàn kết lại. Như vậy, con đường cách mạng vô sản ở các thuộc địa không bị cô lập, luôn được ủng hộ, giúp sức. Trong quá trình đi tìm đường cứu nước, tiêu chuẩn cao nhất cho sự lựa chọn và định hướng của Người là kiên quyết đứng về phía học thuyết và tổ chức cách mạng nào thực sự quan tâm đến quyền lợi và cuộc sống của các dân tộc bị áp bức, bênh vực, ủng hộ và chỉ ra con đường đúng đắn để giải phóng dân tộc. Tiêu chuẩn hết sức thiết thực đó đối với sự nghiệp giải phóng một nước thuộc địa lại phù hợp với đường lối của cách mạng vô sản - là con đường cách mạng do giai cấp vô sản lãnh đạo, nhằm dùng bạo lực cách mạng lật đổ ách thống trị của giai cấp tư sản, lập nên chế độ xã hội chủ nghĩa- và cuối cùng người thanh niên yêu nước Việt Nam ấy quyết định chọn con đường cách mạng vô sản cho dân tộc mình đi theo. Mặt khác, con đường cách mạng vô sản đã có tiền lệ, đã trở thành hiện thực ở nước Nga và để lại nhiều bài học kinh nghiệm. Chính con đường cách mạng vô sản đã đưa đến thắng lợi vang dội của Cách mạng tháng Mười Nga năm 1917 đánh đổ chủ nghĩa tư bản ở nước Nga. Lần đầu tiên trong lịch sử cách mạng thế giới, thành quả cách mạng đã đưa giai cấp công nhân và nhân dân lao động lên nắm chính quyền. Con đường cách mạng ấy không là lý thuyết chung chung mà đã trở thành hiện thực ở nước Nga rộng lớn thì ai dám chắc nó không có cơ hội thành công ở một nước thuộc địa trong đó có Việt Nam. Vì vậy, Ngyễn ái Quốc đã lựa chọn con đường cách mạng vô sản. Như vậy, sự thất bại của phong trào đấu tranh chống thực dân Pháp cuối thế kỷ XIX - đầu thế kỷ XX vừa chứng tỏ sự lỗi thời của hệ tư tưởng phong kiến, sự yếu ớt và bất lực của hệ tư tưởng tư sản. Điều này đặt ra yêu cầu lịch sử là phải tìm ra con đường cứu nước mới đúng đắn, phù hợp với hoàn cảnh Việt Nam. Và trong quá trình tìm đường cứu nước, Nguyễn ái Quốc thấy rằng: chỉ có cách mạng vô sản, chỉ có chủ nghĩa Mác- Lênin mới có khả năng giải phóng dân tộc ta, chỉ có Quốc tế cộng sản mới thực sự quan tâm đến vấn đề giải phóng các dân tộc thuộc địa và phụ thuộc. Vì vậy Người đã rất vui sướng khi lần đầu tiên bắt gặp con đường cứu nước ấy: “Tôi vui mừng đến phát khóc lên. Ngồi một mình trong buồng mà tôi nói to lên như đang nói trước quần chúng đông đảo “Hỡi đồng bào bị đoạ đày đau khổ. Đây là cái cần thiết cho chúng ta, đây là con đường giải phóng chúng ta. Từ đó tôi hoàn toàn tin theo Lênin, tin theo Quốc tế thứ ba”. Thực tế lịch sử Việt Nam sau này đã chứng minh sự lựa chọn ấy là hoàn toàn đúng đắn, sáng suốt với biểu hiện là sự ra đời của Đảng cộng sản Việt Nam, với thắng lợi của cách mạng tháng Tám (1945),... Sau khi khẳng định con đường cách mạng Việt Nam lựa chọn là con đương cách mạng vô sản, Nguyễn ái Quốc đã tích cực nghiên cứu, xây dựng một con đường cách mạng vô sản cho phù hợp với hoàn cảnh cụ thể của Việt Nam. Vì vậy, có thể khẳng định con đường cách mạng vô sản ở nước ta là sự vận dụng sáng tạo chủ nghĩa Mác- Lênin của tư tưởng Hồ Chí Minh. Từ năm 1921-1927 hệ thống quan điểm cách mạng và lý luận của Người về cách mạng giải phóng các dân tộc thuộc địa nói chung và Việt Nam nói riêng được thể hiện khá hoàn chỉnh qua những bài tham luận, báo cáo, tác phẩm, bài viết trên báo chí,.. và đặc biệt nó được đúc rút, tổng kết sâu sắc nhất qua tác phẩm “Đường cách mệnh”(1927). Nội dung con đường cách mạng Việt Nam được thể hiện cụ thể như sau: Thứ nhất: Đi sâu vạch rõ bản chất phản động của chủ nghĩa thực dân nhưng nguỵ trang bằng cái gọi là “khai hoá văn minh”. Chủ nghĩa thực dân là kẻ thù chung của các dân tộc thuộc địa, của giai cấp công nhân và nhân dân lao động toàn thế giới, là kẻ thù trực tiếp, nguy hại nhất của nhân dân các nứơc thuộc địa. Người đã khơi dậy mạnh mẽ tinh thần yêu nước, thức tỉnh tinh thần phản kháng dân tộc, kêu gọi nhân dân các nước thuộc địa phải dựa vào lực lượng của bản thân mình, phải tự mình đứng lên giải phóng cho mình. “Công cuộc giải phóng anh em (ở các thuộc địa) chỉ có thể thực hiện được bằng sự nỗ lực của bản thân anh em” Thứ hai: Cách mạng giải phóng dân tộc là một bộ phận cách mạng của thời đại - cách mạng vô sản. Giải phóng dân tộc phải gắn liền với giải phóng nhân dân lao động, giải phóng giai cấp công nhân. “Chỉ có giải phóng giai cấp vô sản thì mới giải phóng được dân tộc, cả hai cuộc giải phóng này chỉ có thể là sự nghiệp của chủ nghĩa cộng sản và cách mạng thế giới. Vì vậy, phải tiến hành cách mạng một cách triệt để”. Thứ ba: Cách mạng giải phóng dân tộc ở các nước thuộc địa và cách mạng vô sản ở “chính quốc” có quan hệ khăng khít với nhau như hai cái cánh của thời đại, luôn phải thực hiện khẩu hiệu của Lênin: vô sản toàn thế giới liên hiệp lại. Điều đặc biệt quan trọng là Nguyễn ái Quốc đã nêu rõ cách mạng thuộc địa không phụ thuộc vào mạng vô sản ở “chính quốc” mà có tính chủ động, độc lập. Cách mạng thuộc địa có thể thành công trước cách mạng ở “chính quốc” và góp phần thúc đẩy cách mạng chính quốc tiến lên. Đây là một quan điểm cách mạng độc lập, sáng tạo của Người. Thứ tư là về đường lối cách mạng: Tư tưởng về đường lối chiến lược của cách mạng ở thuộc địa là tiến hành cách mạng giải phóng dân tộc rồi tiến lên cách mạng xã hội chủ nghĩa. Song nhiệm vụ trước mắt và quan trọng hàng đầu là hoàn thành thắng lợi nhiệm vụ của “dân tộc cách mệnh” đánh đổ đế quốc và bọn phong kiến tay sai, giành độc lập dân tộc. Thứ năm là về giai cấp lãnh đạo và lực lượng cách mạng: Giải phóng dân tộc là việc chung của cả dân chúng chứ không phải là việc của vài người. Tuy nhiên, trong đó “công - nông là người chủ cách mệnh”, “là gốc cách mệnh”, “còn học trò, nhà buôn nhỏ, điền chủ cũng bị tư bản áp bức song không cực khổ bằng công-nông, ba hạng ấy chỉ là bầu bạn cách mạng của công-nông thôi”. Đây là một nhận thức sáng suốt, một chủ trương đúng đắn, không phải người macxít nào thời đó cũng quan niệm được rõ ràng như vậy. Thứ sáu là về đoàn kết quốc tế: Đi đôi với đại đoàn kết dân tộc, cách mạng Việt Nam phải thực hiện đoàn kết quốc tế. “Cách mạng An Nam cũng là một bộ phận trong cách mạng thế giới. Ai làm cách mạng thế giới đều là đồng chí của dân An Nam cả”. “Dân An Nam là đương lúc tranh đấu với đế quốc chủ nghĩa... phải cần anh em trong thế giới giúp giùm”. Tuy nhiên, không được ỷ lại vì đây là cuộc cách mạng của chúng ta, vì chúng ta: “muốn người ta giúp cho thì trước mình phải tự giúp lấy mình đã ”. Thứ bảy là về phương pháp cách mạng: quần chúng phải được giác ngộ và được tổ chức mới tạo nên sức mạng của cách mạng. Phải tiến hành triệt để phương pháp bạo lực cách mạng mà trước hết là bạo lực chính trị của quần chúng: “Dân khí mạnh thì quân lính nào, súng ống nào cũng chống lại”. Kiên quyết phê phán cách làm: xúi giục bạo động mà không bày cách tổ chức hoặc làm cho dân quen tính ỷ lại, mà quên tính tự cường, hay các phương pháp ám sát, cải lương. Cuối cùng là về công tác xây dựng Đảng: được đặt lên hàng đầu. Cách mạng muốn thắng lợi, trước hết phải có Đảng cách mạng, “Đảng có vững cách mạng mới thành công...Đảng muốn vững thì phải có chủ nghĩa làm cốt...Đảng mà không có chủ nghĩa cũng như người không có trí khôn”. Chủ nghĩa đó chính là chủ nghĩa Mác-Lênin: “Bây giờ học thuyết nhiều, chủ nghĩa nhiều, nhưng chủ nghĩa chân chính nhất, chắc chắn nhất, cách mạng nhất là chủ nghĩa Lênin”. Đảng vững là nhờ ở chủ nghĩa, đồng thời còn ở phẩm chất chính trị của mỗi Đảng viên, phải đẩy mạnh xây công tác xây dựng Đảng viên cả về số lượng và chất lượng. Phẩm chất được đặc biệt nhấn mạnh đối với mỗi Đảng viên phải là phải “giữ chủ nghĩa cho vững, hi sinh, ít lòng ham muốn về vật chất...”. Trên đây chính là lý do tại sao Nguyễn ái Quốc trong quá trình đi tìm đường cứu nước lại chọn con đường cách mạng vô sản và nội dung cơ bản của con đường cách mạng vô sản trong thời gian hoạt động của Người từ 1920-1927. Nội dung con đường cách mạng vô sản mà Người xây dựng được trong thời gian này đã trở thành tư tưởng chỉ đạo, xuyên suốt con đường cách mạng Việt Nam sau này. Và thực tế lịch sử cách mạng Việt Nam sau đó đã chứng minh cho sự lựa chon đúng đắn và sáng suốt của Người. Đây không chỉ là con đường cách mạng Việt Nam mà nó còn rất phù hợp với con đường cách mạng giải phóng cho các dân tộc thuộc địa và phụ thuộc nói chung. Vì vậy, nó được phong trào cách mạng một số nước thuộc địa và phụ thuộc học tập và noi theo.
Luận văn liên quan